Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 286. Chương 286

Chương 286. Chương 286 Chương 286. Chương 286

“Hôm nay hỏa khí hơi lớn a.”

Một kiếm của Kỳ Niệm Nhất chém ra một lỗ hổng trong Ngũ Hành Liên Trận, nhưng trận mộc màu xanh lá cây nhanh chóng sáng lên, dây leo với bụi gai trong không trung kết thành một tấm lưới, ngọn lửa lan ra thiêu đốt những bụi gai, tro tràn rải rác lần nữa vẽ ra hình dáng của thổ trận.

Ngũ hành tương sinh, sinh không ngừng.

Đây là điều phiền toái nhất của Ngũ Hành Liên Trận.

Sắc mặt Kỳ Niệm Nhất trầm xuống, trực tiếp vung kiếm về trước.

Những sợi dây leo trong mộc trận tựa như có sinh mệnh, tạo thành một tấm lưới ngay trước người Tạ Thiên Hành, những bụi gai ngang ngược giương nanh múa vuốt, chỉ cần thử tới gần một chút đều sẽ bị đâm thủng da.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trên bụi gai trong mộc trận còn mơ mơ hồ hồ hiện ánh sáng tím.

Bụi gai này thế nhưng lại có độc.

Trên khán đài, tất cả đệ tử Thương Hoàn đều lo lắng.

Khúc Vi run rẩy nói: "Sao hôm nay bọn họ lại đánh nhau kịch liệt như vậy? Dùng tới cả độc trận?"

Lư Thu Đồng lạnh lùng nói: “Yên tâm, ta đã chuẩn bị giải dược.”

Khúc Vi lo lắng nói: “Việc này không phải là có thuốc giải hay không.”

Lại không nghĩ tới khi Kỳ Niệm Nhất phát hiện trên bụi gai có bố trí độc quang, cũng không phẫn nộ như trước, thậm chí khóe miệng còn gợi lên một mạt ý cười, bàn tay cầm kiếm tiến về trước một tấc, chống lại kiếm cách của thân kiếm kiếm Phi Bạch.

Kiếm của nàng lúc sau đã đến độ không thể nhìn thấy quang ảnh của kiếm nữa.

Hơn nữa dưới sự phụ trợ của ánh cầu vồng tím, khi nàng đi đến phía sau Tạ Thiên Hành thì tàn ảnh của nàng vẫn còn ở trước mặt hắn.

Không chỉ người nhanh, mà kiếm của nàng còn nhanh hơn.

Mới một hơi thở đã là mấy trăm đường kiếm.

Người xem dưới đài nỗ lực mở to hai mắt, nhưng tất cả những gì họ thấy cũng chỉ là tàn ảnh thanh kiếm của Kỳ Niệm Nhất bị gió thổi bay.

Tại Nam Hoa luận đạo này, những kiếm chiêu kinh diễm của nàng thường được dùng, nên nhất thời khiến mọi người quên mất thứ nàng giỏi nhất chính là khoái kiếm.

“Tốc độ thật nhanh, ở ngoại cảnh thì ra vẫn có những kiếm giả trẻ tuổi nhưng đạt được trình độ như vậy.”

Văn Trọng Bình nghiêm nghị nói:

“Thường ngày các ngươi tự cho bản thân là thế hệ trẻ thiên kiêu chi tử, tuy chúng ta đã nắm giữ phương pháp sử dụng huyết mạch chi lực, dù so với người bên ngoài cũng mạnh hơn một chút nhưng ít nhất cũng nên ra ngoài mở mang tầm mắt, đừng mãi nhốt mình trong một góc thì tốt hơn.”

Văn Tân Linh hừ lạnh một tiếng: “Thì có sao đâu chứ, chẳng phải cuối cùng đều bị mang về rồi trở thành chất dinh dưỡng của chúng ta sao.”

“Dù ta có dùng ảo trận thì cũng không cần tức giận như vậy chứ.”

Ta Thiên Hành trốn tránh chật vật trong không trung, bụi gai sinh ra từ mộc trận trong nháy mắt bị Kỳ Niệm Nhất chém dập nát.

Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng nói: “Giao thủ mấy trăm lần, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ảo trận vô dụng với ta sao.”

Những gì nàng làm vừa rồi cũng chỉ cho có lệ mà thôi.

“Ta thật là…. Bị tiểu sư tỷ khắc chế gắt gao.” Tạ Thiên Hành bất đắc dĩ nói.

Ngàn vạn loại trận đồ, nhưng cố tình ảo trận hắn am hiểu nhất lại hoàn toàn vô dụng với nàng.

Hắn vung tay, bụi gai ngược khô héo mọc lan tràn lại nảy nở ra lá xanh, trong phút chốc lá lan tràn kết nối với bằng hữu đồng hành ở trong núi.

Như một tấm che, che luôn cả trời, cả màn trời đều bị che khuất.

Chẳng mấy chốc hai người tựa như đang ở trong một khu rừng rậm rạp.

Trước mắt Kỳ Niệm Nhất tối sầm, chỉ có vài tia sáng lọt ra từ khe hở trên bụi gai, để lại những đốm sáng trên cơ thể nàng.

Lúc này vân đài trên không đã biến mất, những bụi gai kết chặt như mê cung xuyên qua dãy núi, dù là Kỳ Niệm Nhất ở bên trong hay người xem ở bên ngoài đều chẳng thể thấy rõ đường đi trong mê cung.

Bình Luận (0)
Comment