Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 294 - Chương 294. Chương 294

Chương 294. Chương 294 Chương 294. Chương 294

"Nhưng một kiếm như thế, sao mà phá được đây."

Đáy mắt Ngọc Trùng Cẩm lóe lên ánh sáng nhạt, hắn suy nghĩ rồi nói: "Là thời gian."

"Đúng là chiêu kiếm này rất đáng sợ, nhưng với tu vi của nàng bây giờ vẫn chưa thể giữ khống chế được chiêu kiếm đó trong thời gian dài, thế nên, chỉ cần Tạ Thiên Hành có thể kéo dài thêm chốc lát thì có thể tìm được đường sống để tạm nghỉ."

Mà điều này, Tạ Thiên Hành cũng nghĩ tới.

Hắn cứ như không muốn sống nữa, đến tính toán cơ bản về chỗ đứng của trận pháp sư cũng vứt bỏ, toàn bộ trận bàn trong tay tiến lên chống cự bằng bản năng, mấy ngàn cái trận bàn với tác dụng khác nhau, trong một phút ngắn ngủi gần như tiêu hao hầu như không còn.

Cuối cùng dùng hết toàn bộ linh lực, thậm chí hắn đã dẫn dắt một phần lực thiên địa để sử dụng, vậy nên vào khoảnh khắc thanh kiếm khổng lồ hạ xuống, thế công dùng để chống lại Vô Phong Cự Kiếm đã cản phía trước trong phút chốc.

Và cũng trong nháy mắt đó, trong đầu Kỳ Niệm Nhất đau đớn như bị kim đâm, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

Thanh kiếm khổng lồ sụp đổ, tan thành mây khói.

Đến bây giờ, át chủ bài của cả hai bên đều đã lật rồi.

Chỉ để lại cho họ một lần liều mạng cuối cùng.

Kỳ Niệm Nhất thở phào, nắm chặt trường kiếm trước mặt, lau qua loa vết máu bên môi, rút kiếm lao lên.

Ánh mắt Tạ Thiên Hành lắng đọng lại, lòng bàn tay vẽ ra một hình vòng cung trước người, cũng chỉ huy trận bàn tấn công về phía trước.

Tiến vào giai đoạn sau của so tài, mỗi một trận luận đạo đều bắt đầu vào lúc vừa mới sáng tinh mơ.

Đa số các trận luận đạo chỉ kéo dài từ nửa canh giờ tới một canh giờ mà thôi, nhiều nhất cũng không quá một buổi sáng là có thể chấm dứt.

Mà trận đấu giành vị trí đứng đầu hôm nay, rốt cuộc hai người này muốn đấu tới khi nào?

Ngay cả người xem dưới đài cũng không có tâm trạng để tính.

Bọn họ chỉ biết là, hai người này đấu với nhau từ lúc mắt trời mới mọc cho tới khi trời chiều ngã về tây.

Xuất kiếm rồi phá chiêu, vẽ trận rồi phá trận, cứ như đã đánh nhau được mấy vạn hiệp, mãi cho đến cuối, đến mắt của người xem cũng bắt đầu cảm thấy mỏi mệt.

"Bọn họ còn muốn tiếp tục à?" Khúc Vi run rẩy nói.

Không ai biết rốt cuộc tại sao trận chiến này lại thế.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sinh lòng ngưỡng mộ đối với hai người trẻ tuổi này.

Cuối cùng, ánh tà dương và gió tây đã biến mất.

Trong sự ấm áp xen lẫn một chút gió lạnh ban đêm thổi rơi lá khô.

Một chiếc lá phong đỏ bị gió cuốn lên cao, đúng lúc phất qua sợi tóc của Kỳ Niệm Nhất, rồi bay xa vạt áo của nàng.

Cuối cùng Tạ Thiên Hành cũng kiệt sức trong gió đêm dịu dàng này.

Trận bàn cuối cùng trong tay hắn đã vỡ nát rồi.

Mà hắn cũng không còn linh lực để sửa chữa lại nó nữa.

"Cuối cùng vẫn... Thua sao." Tạ Thiên Hành lẩm bẩm nói: "Hình như thua, cũng không phải chuyện khó chấp nhận đến thế."

Hóa ra sau khi hắn dốc hết sức để đối phó, thì cho dù có thua, dường như vẫn thấy sung sướng.

"Có thể nếm được cảm giác thế này một lần khi còn sống, đúng là tốt quá."

Hắn buông lỏng thần niệm, lúc sắp rớt xuống từ không trung thì được Kỳ Niệm Nhất nhanh tay lẹ mắt dùng vỏ kiếm móc lấy cổ áo.

Đúng lúc này, vài ngược mặc pháp bào của trận pháp sư bước tới sơn môn dãy núi Nam Tiêu.

Vân đài đã bị Kỳ Niệm Nhất chém nát từ lâu, đến chỗ đặt chân mà hai người cũng không có.

Kỳ Niệm Nhất nhìn trái nhìn phải, phát hiện ở giữa không trung chỉ có chỗ của bình luận viên là còn chỗ để đứng, thế là xách Tạ Thiên Hành bay tới bên cạnh bình luận viên: "Mượn chỗ dùng một chút được không?"

Nàng dùng câu hỏi nhưng bình luận viên có thể nhận ra khí phách nói một không hai, liên tục gật đầu.

Trận chiến hôm nay vô cùng dữ dội, hắn tâm phục khẩu phục với Kỳ kiếm chủ, nào dám nói không chứ.

Bình Luận (0)
Comment