Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 295 - Chương 295. Chương 295

Chương 295. Chương 295 Chương 295. Chương 295

Sau khi hai người đều ngồi xuống bắt đầu điều tức thì bình luận viên mới tuyên bố thắng bại.

"Kỳ Niệm Nhất của Thương Hoàn, thắng."

Lúc này người xem dưới đài mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

"Hạng nhất trong Nam Hoa luận đạo lần này, vậy là có rồi à?"

"Mấy hạng đầu đều thuộc về Thương Hoàn, không hổ là Thương Hoàn."

Tiên Minh ở bên cạnh đã chuẩn bị y tu giỏi từ trước, bước lên bắt mạch cho Kỳ Niệm Nhất và Tạ Thiên Hành.

Mấy vị chưởng giáo ở khán đài trên mây cũng hiện thân, sau khi nghe y tu nói không có ai đáng ngại, chỉ mất sức quá nhiều, cần tĩnh dưỡng đàng hoàng một khoảng thời gian ngắn thì Thư Thần Quân mới yên tâm.

Ánh mắt bà ta dịu dàng: "Thiếu niên anh tài vhư vậy, nhất định không thể để lại di chứng chỉ vì một trận luận đạo, vậy thì rất đáng tiếc."

Dù là trận pháp tự nghĩ ra chứa dáng vẻ ban đầu của "lĩnh vực" của Tạ Thiên Hành, hay là Vô Phong Cự Kiếm kinh thiên động địa của Kỳ Niệm Nhất, đều khiến người ta phải thán phục.

Đây không chỉ là đấu pháp mà thế hệ trẻ luận đạo với nhau.

Mà đây là một đòn kiếm mà lứa người trẻ tuổi này chém càng gần tới trung tâm của thế giới này hơn.

Thời đại, dường như sắp thay đổi thật rồi.

Một khắc đồng hồ sau, cuối cùng hai người cũng ổn định hơi thở dưới sự trợ giúp của y tu, hoàn thành điều tức.

Nhưng đúng là trận chiến hôm nay đã tiêu hao quá nhiều, hơn nữa hai người bọn họ tiêu hao chủ yếu ở nguyên thần, vậy nên muốn hồi phục thì cần phải tu dưỡng thời gian dài, vì vậy lúc Kỳ Niệm Nhất đứng lên thì cảm thấy tầm mắt phía trước hơi mơ hồ.

Nàng dùng Thiên Nhãn nhìn về phía đám người Nam Cảnh ngồi trên khán đài ở cách đó không xa, đám người đó đã vận sức chờ phát động, linh lực trong cơ thể tán loạn vô cùng sinh động.

Bình luận viên cung kính nói: "Mời hai vị đi nghỉ ngơi, hôm nay không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức nghi thức cho ba hạng đầu đăng quang trao giải."

Tạ Thiên Hành cũng chống thân thể đứng lên, bình tĩnh nhìn về phía các đệ tử Thương Hoàn dưới đài.

Rất nhiều đồng môn bạn tốt quen biết nhiều năm đang đứng ở khán đài vẫy tay với hai người hướng bọn họ, trên mặt là cảm xúc vui mừng không kìm nén được.

Theo lý thuyết, thời khắc như lúc này đáng để vui vẻ mới đúng, nhưng hai người Kỳ Niệm Nhất và Tạ Thiên Hành lại không cảm nhận được cảm xúc vui sướng nào, thậm chí còn cảm thấy có loại áp lực như mưa gió sắp đến.

Bình luận viên nói với vẻ hơi lúng túng: "Hai vị còn có câu hỏi gì không?"

Lúc này, một đôi giày đen bước lên khán đài, một giọng nam trung niên kiên nghị truyền tới từ đối diện, lạnh lùng nói:

"Lão phu có câu hỏi!"

Giọng của hắn vừa dứt, đã thấy một luồng sáng trắng nhanh chóng hiện lên, giống như thịnh nộ lôi đình.

Luồng sáng trắng đó chấn động vô số linh lực, dường như Tạ Thiên Hành nhận ra được nên nghiêng người tránh đi, nhưng không ngờ phạm vi của luồng sáng trắng mở rộng một chút, mang theo cơn gió nhấc lên mù choàng mà Tạ Thiên Hành luôn đội.

Tạ Thiên Hành cau mày, muốn giơ tay kéo lại nhưng không còn kịp nữa.

Dây buộc mũ choàng bị cắt đứt, áo choàng đen trên người hắn cũng rơi xuống theo, lộ ra mái tóc trắng dày đặc bị giấu dưới mũ choàng.

Ba ngàn tóc đen, một hôm đã thành tuyết.

Mái tóc trắng đó tung bay trước mắt Kỳ Niệm Nhất, khiến hô hấp của nàng cũng bị cứng lại theo.

Bầu không khí cũng tĩnh lặng trong chớp mắt theo đó.

Tất cả đệ tử Thương Hoàn đều mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng này với vẻ không dám tin.

Khúc Vi kinh hô: "Tóc trắng? Đêm hôm kia hắn nói với ta rằng muốn bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh, còn chưa sao mà, sao lại thế? Sao chỉ một đêm mà tiểu sư huynh bạc hết cả đầu rồi?"

Mái tóc trắng quái dị này của Tạ Thiên Hành quá bắt mắt.

Không cần bao lâu, người xem dưới đài đã không còn thảo luận rằng hắn đã nỗ lực thế nào để đánh được một trận tuyệt với như lúc nãy, mà là có phải hắn đã luyện tà thuật gì không, hay là gặp sự cố gì trong lúc luyện công mới bạc hết cả đầu chỉ trong một đêm.

Bình Luận (0)
Comment