Ông ta chuyển đề tài, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Uy danh của gia tộc chúng ta quả thực không thể để cho người khác khinh nhờn, chúng ta chẳng qua là muốn tìm người thân hộ lão gia mà thôi, các vị lại đối xử với chúng ta như vậy, xem ra không hoan nghênh chúng ta cho lắm nhỉ.”
Hắn không chút cố kỵ mà phóng ra áp lực bằng linh lực của cảnh giới Hóa Thần cấp Tàng Phong của mình, khiến mọi người ở đây đều toát mồ hôi lạnh.
Ở giai đoạn Kiến Long Môn thì chỉ có một cảnh giới Hóa Thần, bởi vì có thể dùng sự khác biệt tu vi giữa Xuất Khiếu và Tàng Phong để hình dung.
Ma Tôn và Phật Chủ hiện nay, cũng như những cao thủ nổi tiếng khác trên đại lục tuy rằng chưa đột phá lên Thái Hư nhưng vẫn có thể chiến đấu với Thái Hư, thì đều là Tàng Phong.
Những người tu luyện ở cảnh giới Hóa Thần cấp Tàng Phong ở trong cảnh giới Kiến Long Môn cũng là nhóm mạnh nhất, trên toàn đại lục thì số lượng những người này chỉ đếm bằng đầu ngón tay.
Các tông môn bình thường mà có thể có một tu sĩ Hóa Thần ở cấp Tàng Phong thì đều đã được tôn phong từ lâu rồi, cũng không biết cái Nam Cảnh này ẩn giấu những loại lão quái vật nào, lại để cho một tu sĩ Tàng Phong mang theo một nhóm tiểu bối ra ngoài đi đây đi đó.
Văn Trọng Bình vuốt râu, hài lòng nhìn sự áp chế của chính mình gây ra, đưa tay về phía Kỳ Niệm Nhất cùng Tạ Thiên Hành nói:
“Hai vị đừng giãy giụa nữa, đi theo chúng ta đi.”
Ông ta không chú ý tới trong tay của hai người Kỳ Niệm Nhất và Tạ Thiên Hành đều đang cầm một nửa tấm lệnh bài trông có vẻ kỳ lạ.
Cũng không nhận ra rằng vừa rồi khi hai bên đối đầu với nhau, ở bên dưới khán đài người tiểu bối có vẻ như là đến cùng với hai người thanh niên này không biết từ lúc nào đã lẳng lặng đứng sau lưng họ.
Hoặc có thể là bởi vì hắn cho rằng mình là người có tu vi cao nhất ở đây, cho dù đám người này muốn phản kháng thật thì cũng không làm gì được hắn, cho nên hắn căn bản không quan tâm bọn họ muốn làm gì.
Dưới áp lực bằng linh lực đáng sợ của Tàng Phong, bàn tay vươn ra của Văn Trọng Bình giống như có một ảo ảnh, ngưng tụ thành một đôi bàn tay khổng lồ như đám mây phía trên đầu hai người, chuẩn bị vồ về phía hai người túm lấy cả hai.
Trong chớp mắt, Kỳ Niệm Nhất và Tạ Thiên Hành nhanh chóng ném cho nhau một ánh mắt.
Sự ăn ý sau nhiều năm là đồng môn cũng không phải là giả, chỉ trong nháy mắt, hai tay Tạ Thiên Hành kết trận pháp, trận bàn bao phủ hết toàn bộ đệ tử của Thương Hoàn có mặt tại đây lại, hắn huýt một tiếng sáo, tựa như có một làn sóng âm thanh chặn Văn Trọng Bình lại trong giây lát.
Kỳ Niệm Nhất vội vàng rút kiếm đứng dậy.
Sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn, nàng dùng hết sức vung ra một kiếm cũng không thể làm tổn thương một cọng tóc của Văn Trọng Bình.
Văn Tân Linh đứng ở bên cạnh Văn Trọng Bình, lộ ra nụ cười đắc ý.
Nàng ta nhẹ giọng nói: “Ca ca, huynh nhìn dáng vẻ giãy giụa của bọn họ đi, trông thật là đáng thương.”
Văn Tân Diễn nặng nề ừ một tiếng, cũng không tiếp lời.
Vậy nên Văn Tân Linh chế nhạo: “Ca ca đúng là một người nhàm chán.”
Cảnh tượng thậm chí còn không tính là giằng co, phải nói rằng một mình Văn Trọng Bình ở vị thế áp đảo kiểm soát tất cả mọi người.
Tiên Minh e ngại thực lực tiềm ẩn của Nam Cảnh nên không dám lật mặt thật sự với bọn họ, sắc mặt Thư Thần Quân thay đổi, lúc vừa rút kiếm đứng dậy liền bị Văn Trọng Bình dùng linh lực áp chế, không có cách nào di chuyển được, Dư Đông Phong cũng như vậy.
Hai người này cũng là cường giả cảnh giới Hóa Thần, Văn Trọng Bình thậm chí còn chưa ra tay đã khiến cho bọn họ không có sức lực chống trả.
Lúc này người ta mới nhận ra rằng cho dù đều là cảnh giới Hóa Thần, khoảng cách giữa Xuất khiếu và Tàng Phong lớn đến mức nào.