Văn Trọng Bình dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn đám tiểu bối của Thương Hoàn dùng hết sức lực đánh trả, thậm chí còn có lòng dành thời gian đưa ra một số lời khuyên cho tiểu bối trong tộc:
“Có tình đồng môn là điều tốt, nhưng cũng phải học cách phân biệt tình hình, nếu lại phí sức đi làm mấy hành động giống như châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức giống như bọn họ, thì cũng chỉ là làm ơn mắc oán mà thôi.”
“Ví dụ giống như thế này vậy.”
Ánh mắt Văn Trọng Bình hàm chứa ý cười, bàn tay khổng lồ trong không trung lại ép xuống thêm một tấc, tất cả tu sĩ Nguyên Anh có mặt phía dưới đều nôn ra máu.
Ông ta giống như đang nhìn vào một đàn kiến không đáng để mắt tới, khi chuẩn bị bóp chết những con kiến này một cách dễ dàng, Văn Tân Diễn thấp giọng nói: “Bình thúc, chúng ta chẳng qua chỉ mới lần đầu ra khỏi Nam Cảnh, chưa biết rõ tình hình bên ngoài là như thế nào, hành động liều lĩnh như vậy, sợ là sẽ gây ra sự phẫn nộ của đám đông.”
Văn Trọng Bình thất vọng nói: “A Diễn à, ta đã nói từ lâu rồi tính cách cháu quá ôn hòa và yếu đuối, khó mà đảm đương việc lớn. Mặc dù chúng ta đã lâu rồi chưa ra ngoài, nhưng đối với một tu sĩ mà nói điều gì thực sự quan trọng là gì? Chẳng qua chỉ là phi thăng mà thôi.”
Văn Tân Linh cười nói: “Bây giờ linh khí bên ngoài đã bị đứt đoạn, mọi hy vọng thăng thiên đều gắn liền với Nam Cảnh chúng ta, những người bên ngoài cho dù có mạnh đến đâu cũng không cần quan tâm. Dù sao, những người không thể thăng thiên thì tuổi thọ cũng có hạn. Cho dù chúng ta lấy ra một chút lợi ích thì cũng đủ để xoa dịu cơn giận của họ rồi.”
“Đúng không hả Bình thúc?” Văn Tâm Linh giống như đang làm nũng hỏi.
Văn Trọng Bình hài lòng gật đầu: “A Linh nói đúng.”
Vừa nói, bàn tay khổng lồ trên không trung lại thờ ơ khép lòng bàn tay lại, nhưng lại không ngờ rằng bàn tay khổng lồ kia giống như bị thứ gì đó chặn lại, khó có thể tiến về phía trước.
Văn Trọng Bình lạnh lùng liếc nhìn sang, lại thấy nhóm tiểu bối mà ông ta không thèm để vào mắt này đang đứng trong tư thế khá kỳ lạ.
Người Thương Hoàn do Tạ Thiên Hành đứng đầu, những người còn lại thì dựa theo linh căn của từng người mà đứng ở cung vị tương ứng trên trận bàn, hai tay Tạ Thiên Hành kết trận pháp, thứ xuất hiện dưới chân của bọn họ lại là một trận pháp ngũ hành.
Với sự góp sức và duy trì linh lực của càng nhiều tu sĩ, ngũ hành trận có thể phát huy sức mạnh gấp ba lần một mình Tạ Thiên Hành.
Người duy nhất không có mặt trong đội hình là tiểu nàng nương với miếng vải che màu đen quanh mắt.
Nàng cầm kiếm đứng trên đầu thủy trận, sóng nước của thủy trận dưới chân giống như là có ý thức, mỗi chuyển động đều đón theo kịp bước chân của nàng, đẩy nàng bay lên theo gió.
Văn Trọng Bình cảm nhận được tu vi của những tiểu bối này vào lúc này đều tăng vọt trong phút chốc, khác hẳn những con người lúc nãy.
Đôi bàn tay khổng lồ trong không trung bị kiếm của Kỳ Niệm Nhất một nhát chém xuống, áp lực linh lực của Tàng Phong khiến cho mỗi bước tiến lên của nàng đều đau đớn như bị bóp vụn trái tim vậy.
Linh lực của tất cả đệ tử Thương Hoàn phía sau nàng liên tục được truyền vào nàng thông qua trận pháp của Tạ Thiên Hành.
Nàng và Tạ Thiên Hành mỗi người cầm trong tay một nửa tấm lệnh bài, Tạ Thiên Hành là đệ tử đầu tiên của Thương Hoàn và là thủ lĩnh tương lai của Thương Hoàn mà mọi người ngầm thừa nhận, nửa lệnh bài trong tay hắn có thể kích hoạt linh trận hộ thể của Thương Hoàn, ngưng tụ linh lực của tất cả đệ tử Thương Hoàn có mặt tại đây lại.
Mà Thương Hoàn ngoài chưởng môn ra thì còn có thủ tọa.
Thủ tọa trước đây của Thương Hoàn là Mặc Quân, sau khi Mặc Quân bế quan thì thủ tọa được giao cho Ôn Hoài Du, mà Kỳ Niệm Nhất là ứng cử viên tiếp theo cho vị trí thủ tọa mà Thương Hoàn muốn bồi dưỡng.