Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 304 - Chương 304. Chương 304

Chương 304. Chương 304 Chương 304. Chương 304

Những người dân Nam Cương, những người chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giờ đây cũng ngẩng đầu lên đắm mình trong ánh sáng của thanh kiếm này cùng với những người Nam Cương đang ở dãy núi Nam Tiêu lúc này.

Linh binh khắp đại lục đều đang đồng thời run rẩy, tiếng rì rầm của linh binh giống như đang sợ hãi, nhưng cũng tựa như đang cúi người nghênh đón.

Nghênh đón nhà vua trở lại.

Đây mới là thần kiếm thực sự.

Văn Trọng Bình không biết làm thế nào mà con kiến ​​chỉ thuộc cảnh giới Nguyên Anh trước mặt này, lại có thể nâng cao tu vi lên mấy cấp trong phút chốc như vậy, đạt tới cảnh giới sánh ngang với ông ta, nhưng vào lúc này, ngay cả ông ta cũng sinh ra một loại cảm giác khó mà chiến thắng ở trong lòng.

Ông ta hung dữ quát một tiếng: “A Diễn, lùi lại phía sau ta ba trượng!”

Văn Tân Diễn nhanh chóng kéo tất cả tiểu bối của Văn gia lui xuống, Văn Trọng Bình lật tay lại đánh một chưởng vào ngực mình, phun ra một ngụm máu, ông ta lấy ngón tay cái lau đi, chấm máu đầu quả tim lên trên trán, không biết là đang đọc pháp quyết gì, khí tức xung quanh cơ thể lại tăng vọt lên một chút.

Tóc của ông ta nhanh chóng chuyển sang màu trắng hoàn toàn, giống hệt như mái tóc trắng của Tạ Thiên Hành.

Lúc này, tu vi của ông ta thậm chí đã vượt qua cái giới hạn của cảnh giới Tàng Phong, chỉ còn một bước nữa là có thể đạt tới Thiên Khâu Tuế.

Kỳ Niệm Nhất hơi cụp mắt xuống, nếu không phải có Tinh Trần Sa che mắt, mọi người đã có thể nhìn thấy được mắt của nàng thực ra đã nhắm lại, toàn thân đều được áp lực linh lực màu đen xung quanh bảo vệ.

Người khác không nhìn ra có gì kỳ lạ, nhưng chỉ có bản thân nàng biết rằng người điều khiển cơ thể của nàng lúc này không phải là nàng.

Cảm giác này cực kỳ vi diệu, nàng cảm thấy mình giống như một ý thức đang phân li, cuộn tròn trong cơ thể của chính mình, nhìn một ý thức khác đang rót linh lực của hắn vào cơ thể mình, sau đó điều khiển bản thân cầm kiếm lên.

Cảm giác mạnh mẽ này rất tuyệt vời, nhưng trong mê mang nàng vẫn cảm thấy sau trận chiến này Phi Bạch có thể sẽ bị thương nặng.

Vì vậy nàng bắt đầu giãy dụa.

Đừng mà, đừng như vậy mà.

Những suy nghĩ như vậy đã được truyền tải một cách chính xác đến nội tâm của Phi Bạch.

Hắn chỉ cười nhẹ mà không hề dừng động tác của mình lại.

“Nếu như đến chủ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, ta sao còn có thể được gọi là kiếm linh chứ.”

Vì thế những người khác nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất cười nhạt, mang theo sự khinh thường với người trước mặt, lạnh lùng thốt ra một câu:

“Bây giờ thì ai mới là kiến đây?”

Toàn bộ bầu trời phía trên dãy núi Nam Tiêu trở thành chiến trường giữa Kỳ Niệm Nhất và Văn Trọng Bình, các tu sĩ Hóa Thần còn lại chỉ có thể mở một kết giới để bảo vệ những tiểu bối không đủ tu vi trong sự chật vật.

Những tính toán của Thiên Cơ Tử đang quay cuồng trên đầu ngón tay, vừa rồi hắn định dùng những tính toán mà hắn đã dồn một nửa công lực của mình vào này để đổi lấy một cơ hội cho nàng trốn thoát, nhưng lại không ngờ rằng mọi chuyện lại thay đổi như thế này.

Trong số những người có mặt, chỉ có hắn là nhìn thấy vào khoảnh khắc mà khí tức của Kỳ Niệm Nhất tăng lên, mệnh tuyến bên người nàng cũng đang không ngừng thay đổi.

Người ở trong cơ thể này bây giờ không phải là nàng.

Linh lực của Thư Thần Quân và Dư Đông Phong cùng nhau tạo nên kết giới, bảo vệ tất cả mọi người trong dãy núi Nam Tiêu vào bên trong.

Ngọc Trùng Cẩm cầm kiếm nóng lòng muốn thử thì bị Ngọc Sanh Hàn kéo mạnh lại, tức giận mắng: “Chán sống rồi phải không?”

Giang lão kinh hô ở trong lòng Tạ Thiên Hành: “Nha đầu này lấy ở đâu ra tu vi đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ trước đây nàng ấy vẫn luôn giấu diếm sao?”

Điều này tất nhiên là không thể.

Bình Luận (0)
Comment