Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 311 - Chương 311. Chương 311

Chương 311. Chương 311 Chương 311. Chương 311

Quy tắc này của Nam Hoa luận đạo có lẽ muốn ám chỉ mọi người rằng, đại đạo vô tình, chỉ có người đứng đầu mới có thể trổ hết tài năng trong biển người, linh khí của thiên địa là có hạn, chung quy chỉ có một vài người ít ỏi kia mới có thể nhìn thấy đại đạo.

Dãy núi Nam Tiêu được xưng là nóc nhà của Tây Châu, dù có kém hơn ba vạn bậc thang ở Thương Hoàn, nhưng muốn tự leo lên sẽ là một thử thách khá lớn về sức mạnh thể chất và sức bền của bọn họ.

Đặc biệt là sau khi không dùng linh lực tu vi, tu sĩ chỉ có thể dựa vào thể lực của bản thân cố gắng hết sức thôi.

Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trọng Cẩm vẫn khá ổn, kiếm tu thuộc phạm trù võ tu, ít nhiều gì cũng rèn luyện thân thể, hai người bọn họ người xuất sắc về cường độ thể lực, thể lực của bọn họ còn tốt hơn một vài thể tu có tu vi bình thường không ít.

Chỉ là khổ Tiêu Dao Du, trong đám tu sĩ thể lực của nàng ta coi như kém, mới leo được nửa chặng đường đã thở hồng hộc.

Tiêu Dao Du thở hồng hộc nhìn hai con quái vật bên cạnh, bọn họ lại có thể nhàn nhã trò chuyện trong khi vẫn duy trì trạng thái leo núi tốc độ cao.

Ngọc Trọng Cẩm buồn bực nói: “Chiêu mà ngươi dùng trong trận giành vị trí đầu bảng, cái thanh kiếm to kia, vì sao khi luận đạo với ta lại không dùng?”

Vì khinh thường hắn sao?

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh trả lời: “Bởi vì khi ấy còn chưa ngộ ra chiêu này.”

Ngọc Trọng Cẩm cúi đầu suy tư một lúc: “Cho nên sau khi đấu pháp với ta xong ngươi mới ngộ ra chiêu này? Nói như vậy ta là nguồn cảm hứng của ngươi sao?!”

Mắt thường cũng có thể thấy hắn phấn khích thấy rõ, dù Kỳ Niệm Nhất không biết tại sao hắn lại phấn khích như vậy, nhưng cũng thừa nhận nói: “Nói như vậy cũng không sai.”

“Sau khi đấu với ngươi ta suy nghĩ rất nhiều, phải làm thế nào để khống chế được kiếm pháp thay đổi thất thường như ngươi, bởi vậy mới có chiêu này.”

Hai người này hứng thú dạt dào trò chuyện với nhau về những tâm đắc trong kiếm pháp bao năm qua, hai thiên tài trẻ tuổi trước đây chưa từng gặp ai có thể làm đối thủ của bản thân, sau khi gặp nhau chỉ trách gặp nhau quá muộn.

Dù đang nói chuyện hăng say nhưng bọn họ vẫn duy trì di chuyển với tốc độ cực nhanh, như thể đường núi chênh vênh kia là đất bằng vậy.

Tiêu Dao Du thể lực kém hơn đi đằng sau nửa sống nửa chết, lúc nàng ta thở không ra hơi sắp trợn trắng mắt thì có một bàn tay duỗi ra trước mặt.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn, còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Niệm Nhất đơn giản trực tiếp xách cổ áo nàng ta lên, để nàng ta treo ở đằng sau hai người bọn họ.

Ngọc Trọng Cẩm nhìn một màn quỷ dị này, khựng lại một tích tắc: “...Trông nàng ta có vẻ còn cao hơn ngươi một chút, xách theo như vậy không mệt sao?”

Kỳ Niệm Nhất một tay xách theo Tiêu Dao Du cao hơn mình một khúc, bình tĩnh trả lời: “Không thành vấn đề.”

Tiêu Dao Du bị nàng xách ngược trong tay, cười hì hì nói: “Ngọc tiểu công tử ngươi không biết sao, Kỳ kiếm chủ của chúng ta thà mệt mỏi hơn một chút, cũng không muốn nghe thấy chữ lùn này đâu.”

Kỳ Niệm Nhất mặt không cảm xúc buông tay ra.

Tiêu Dao Du rơi bịch một cái xuống đất, nàng vội vàng ôm lấy đùi Kỳ Niệm Nhất: “Ta sai rồi ta sai rồi đừng bỏ rơi ta.”

Đi được nửa đường, một cơn gió thổi qua, ba người đồng thời cau mày.

Sau khi nhanh chóng trao đổi ảnh mắt, ngay cả Tiêu Dao Du đang nửa chết nửa sống cũng đứng dậy.

Đường lên núi yêu cầu bọn họ không thể sử dụng linh lực, nhưng không yêu cầu bọn họ phải cất kiếm, một kiếm giả chân chính, dù không sử dụng bất kỳ chút linh lực nào, chỉ cần có kiếm trong tay là có thể phát huy ra năng lượng mạnh kinh người.

Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trọng Cẩm ăn ý bảo vệ Tiêu Dao Du ra đằng sau.

Có động tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment