Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng thế tới rào rạt.
Không thể dùng linh lực, Kỳ Niệm Nhất cũng không thể dùng Thiên Nhãn để xem, nhưng trực giác của nàng mơ hồ mách bảo động tĩnh này đúng là từ trên núi mà xuống.
“Không lẽ trên núi đã xảy ra chuyện gì?” Ngọc Trọng Cẩm nhíu mày nói.
Kỳ Niệm Nhất: “Mau lên đó nhìn xem.”
Thậm chí còn chưa đi được mấy bước, động tĩnh kia bỗng trở nên kịch liệt lạ thường, chớp mắt một cái đã ập vào trước mặt.
Trong lúc hấp tấp, Kỳ Niệm Nhất ấn đầu Tiêu Dao Du nhét vào lùm cây, gấp gáp nói: “Trốn cho kỹ đừng ra ngoài.”
Nàng và Ngọc Trọng Cẩm một trái một phải vung kiếm tiến thẳng lên, một kiếm đâm thủng ba vật thể không xác định ập vào trước mặt.
Thời điểm mũi kiếm chọc vào, mặt Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trọng Cẩm đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thứ này nhìn khí thế mạnh mẽ, thực ra lại như con hổ giấy, không cần chút linh lực nào đã có thể chọc thủng.
Trong nháy mắt bị chọc thủng, cơn mưa hoa trút xuống khắp trời, mang theo màu sắc rực rỡ và mùi hương thơm nồng.
Ba người thấy thế thì ngây ra.
Kỳ Niệm Nhất lấy một mảnh cánh hoa rơi trên đầu vai xuống, nhìn thoáng qua: “Là cánh hoa trên trâm hoa của bọn họ.”
Ngọc Trọng Cẩm bị đập trúng nói: “Còn có vân phù.”
Tiếng cười trong trẻo của Thư Thần Quân từ đỉnh núi truyền tới rõ ràng.
“Đừng thần hồn nát thần tính như vậy, đây là hạ lễ tặng các ngươi.”
Ánh nắng buổi sớm trong trẻo và dịu dàng, rọi lên con đường lên núi của họ.
Đỉnh núi là tiếng cười chúc mừng của các tiền bối, chân núi là bước chân đuổi theo của bạn bè đồng trang lứa.
Bọn họ leo lên núi dưới ánh nắng, dường như con đường phía trước cũng rực rỡ lóa mắt như mặt trời.
Khoảng cách một canh giờ vẫn là khá lớn, đến khi ba người leo tới đỉnh núi, đằng sau vẫn chưa có ai đuổi theo.
Khác với phương hướng ngày ấy bị Thiên Cơ Tử đưa lên núi, trên đỉnh núi là rừng cây rậm rạp, sau lưng các chưởng giáo lại có một linh tuyền đang bốc khói nghi ngút.
Thư Thần Quân lấy một cành cây nhúng vào linh dịch trong linh tuyền, sau đó quét ngang trán Kỳ Niệm Nhất một cái.
Tác dụng của linh dịch này quả thực rất đặc biệt, ngửi vào thì thấy thần thanh khí sảng, làm nàng cảm thấy như nguyên thần của bản thân cũng đang được làm lễ rửa tội.
Đây là quét trần lễ trên đường lên núi.
Sau quét trần lễ, là nghi thức rót linh.
Nói là rót linh, đơn giản chính là các vị tiền bối ở đây sẽ truyền công cho ba người bọn họ, đây được coi là truyền thừa công lực thậm chí là tinh thần giữa tiền bối và hậu bối.
Ba cái đệm hương bồ được sắp xếp xong, nhưng người nào tới rót linh lại là một vấn đề.
Thư Thần Quân thân là kiếm tu, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trọng Cẩm, rất khó đưa ra quyết định.
Bên kia, Dư Đông Phong đã nhanh chóng kết hợp thành một nhóm với Tiêu Dao Du, cuối cùng vẫn là Thiên Cơ Tử giải vây cho Thư Thần Quân.
Hắn chậm rãi tiến lên: “Nếu Thần quân tiên tử không ngại, để ta tới rót linh cho Kỳ tiểu hữu được không?”
Hắn chỉ vào Tinh Trần Sa che mắt của mình, cười nói: “Ta và con bé cũng coi như có chút duyên phận.”
Thư Thần Quân hiểu rõ: “Thiên Cơ Tử các hạ xin cứ tự nhiên.”
Rót linh nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, nó vốn là một nghi thức, truyền công chủ yếu là vì truyền thừa tinh thần, sẽ không tiêu hao quá nhiều công lực của bọn họ, Kỳ Niệm Nhất chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, không lâu sau rót linh đã hoàn thành.
Người khác cũng không biết, Thiên Cơ Tử truyền âm nhập mật, lại cường điệu một lần: “Còn nhớ rõ trước đây ta nói gì không, chọn Bồng Lai tiên trì.”
Kỳ Niệm Nhất không đáp lại.
Rót linh kết thúc, con đường lên núi chỉ còn lại đoạn cuối, là để ba người đứng đầu chọn phần thưởng.
Dựa theo quy định, khen thưởng cho ba người đứng đầu trong Nam Hoa luận đạo không cố định thứ bậc, vị trí đầu bảng chọn trước.