Chính diện viết những lời này, Kỳ Niệm Nhất lật ngược lại, mặt trái là một bức bức tranh.
Kỹ thuật vẽ tranh của Vân Dã vô cùng tinh vi, lúc trước có không ít nhật ký đều vẽ những gì ngày đó nhìn thấy nghe thấy, vẽ non nước và người.
Tất nhiên, vẽ nhiều nhất chính là mô hình đúc kiếm, mỗi một hình đều có thể nói giống như đúc.
Bức chân dung này cũng không ngoại lệ.
Đây là thao tác vẽ chân dung của mình, Kỳ Niệm Nhất cũng là lần đầu tiên thấy.
Người trên tranh mày kiếm mắt sáng, chỗ cằm phác họa ra đường nét anh tuấn, mặt mày của hắn ở khoảng cách gần, nếu không phải trong tranh đang cười thì sẽ lộ ra cảm giác sắc nhọn vượt mọi chông gai, là một khuôn mặt sẽ làm cho người ta cảm thấy đẹp đến có chút lạnh lùng sắc bén, có tương phản rất lớn với văn tự hoạt bát nhảy nhót của hắn.
Kỳ Niệm Nhất lặng im hồi lâu, chậm rãi từ trong cổ họng thốt ra một câu.
“Phi Bạch, ngươi có cái gì muốn nói không?”
Bức tranh chân dung mà Vân Dã tự vẽ này giống khuôn mặt của Phi Bạch như đúc.
Khi Kỳ Niệm Nhất quay đầu, thì cảm giác bị cằm của Phi Bạch gác trên vai lúc trước đã không còn.
Phía sau không có một bóng người, Phi Bạch biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Kỳ Niệm Nhất: “… Lúc này trốn vào trong kiếm cũng không thể cứu vãn được gì.”
Phi Bạch vùi đầu trốn trong bản thể, một bộ ta phải yên tâm dưỡng thương vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không liên quan tới ta.
Kỳ Niệm Nhất lại nói: “Đừng giãy giụa, nhận mệnh đi, Vân Dã chính là ngươi đúng không.”
Thấy Phi Bạch vẫn cứ yên lặng, Kỳ Niệm Nhất từ từ thở dài, lật quyển bút ký đến một trang nào đó nhìn văn tự trên đó, cao giọng đọc:
“Hôm nay thời tiết tốt, ta bấm tay tính toán thích hợp ăn thịt nướng. Chạy đến Lộc Vân Tiên Trì đi bắt một con tiên hạc nướng ăn, mới vừa nhổ lông đã bị Vô Nhai lão nhân phát hiện, vì không để cho hành tung bị lộ, nhịn đau chia cho lão nửa con ——”
Phi Bạch thật sự không nhịn được, hiện thân bưng kín miệng của nàng, bất đắc dĩ nói: “Thu thần thông lại đi.”
Kỳ Niệm Nhất bị hắn ôm lấy cười đến bờ vai run rẩy: “Đây không phải chính ngươi viết hay sao.”
Phi Bạch không thừa nhận: “Ta mất trí nhớ, cái này không tính!”
Hắn phẫn nộ mà cướp lấy quyển bút ký, lăn qua lộn lại mà nhìn một lần, cho dù thế nào cũng không muốn tin tưởng, hắn chính là đăng đồ tử trong miệng của mình.
Kết quả mới vừa một đụng tới bút ký, Phi Bạch chợt cảm thấy một cổ lực lượng quen thuộc tràn vào trong cơ thể.
Vẻ mặt của hắn ngẩn ngơ mà vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào trang sách, ánh sáng trắng mơ hồ hiện lên, Phi Bạch chợt mất đi ý thức.
Vô số mảnh vỡ ký ức trở lại thân thể của hắn, bao gồm lực lượng còn lại mà hắn vốn phong ấn trong quyển bút ký.
Cho tới bây giờ, Phi Bạch mới biết được trong linh hồn không trọn vẹn của hắn thiếu cái gì.
Rốt cuộc, lúc trước rất nhiều vấn đề gây bối rối cho hắn cũng gây bối rối cho Niệm Nhất đã có thể dễ dàng giải quyết.
Phi Bạch không biết đi qua bao lâu, nhưng khi hắn mở mắt thì mặt trời chiều đã ngả về tây.
Ánh sáng màu vàng cam ấm áp lúc chạng vạng chiếu lên người của Kỳ Niệm Nhất, nàng ngồi ở bên cửa sổ, cầm một quyển kiếm phổ đang đọc, một cái tay khác tùy ý mà gác lên bệ cửa sổ bị hắn nắm chặt.
Hắn nửa nằm nửa ngồi trên bậc thềm, nắm chặt bút ký mà Vân Dã viết, trong nháy mắt cũng đã hôn mê cả buổi chiều.
Thấy hắn tỉnh lại, Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ hỏi: “Tìm trở lại? Trí nhớ của ngươi.”
Phi Bạch khựng lại, trầm mặc gật đầu.
Vẻ mặt xấu hổ của hắn đều sắp khắc ở trên mặt, Kỳ Niệm Nhất nhịn cười, không trêu chọc hắn nữa: “Cho nên, có thể giải đáp một số nghi ngờ của ta không?”
“Ngươi muốn biết cái gì?”
Kỳ Niệm Nhất vừa cất kiếm phổ lại, chống cằm nghiêm mặt nói: “Ví dụ như, năm đó ngươi rốt cuộc tính toán làm cái gì chứ, Vân Dã đại sư?”