Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 316 - Chương 316. Chương 316

Chương 316. Chương 316 Chương 316. Chương 316

Vô Nhai lão nhân còn rất không tệ, lại sai người đưa tới thật nhiều bảo quặng.

Hắn nói chuyện ta muốn làm quá khó, không có trợ lực, thậm chí sẽ có ngàn vạn người ngăn cản, muốn chống lại thiên mệnh là ý nghĩ quá mức kỳ lạ.

Thiên mệnh cái rắm, đều là một đám người vì bảo vệ mạng sống bịa đặt ra ngụy trang mà thôi.

Hắn còn nói ta có tâm địa trong sáng can đảm, lời khen này làm cho ta cũng muốn nổi da gà.

Đều sống nhiều năm như vậy, một thân tu vi đã đến Thiên Thu Tuế đều có thể thọ với trời, làm một chút gì không tốt chứ, suốt ngày nghĩ cách tính kế người khác đi tìm chết, thật mất mặt.

Nào có nhiều thứ khác như vậy chứ.

Đơn giản là ta muốn làm, ta có thể làm, cho nên ta đi làm thôi.

Nhìn đến nơi này, hai người đều có chút yên tĩnh.

Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi nói xem hắn muốn làm cái gì?”

Phi Bạch cũng không trả lời.

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nàng đã có suy đoán.

Bầu không khí hoạt bát nhẹ nhàng như vậy kéo dài nhiều năm, trong lúc đó Vân Dã lại lần lượt chế tạo ra mấy linh kiếm, đúng là mấy thanh kiếm khác trong tay của Kỳ Niệm Nhất, có thể thấy được trong lời đồn nói Bất Dạ Hầu và Lậu Ảnh Xuân là hai thanh kiếm cuối cùng được Vân Dã đúc ra trước khi chết cũng không đúng một chút nào hết.

Khoảng cách thời gian ghi chép càng lúc càng dài, có khi một năm cũng là có thể ghi chép một hai câu, hơn nữa đều vội vàng viết chứ, nhìn ra được trong khoảng thời gian này hắn vô cùng bận rộn.

Cho đến ngày mười một tháng năm năm Thái An thứ ba mươi lăm.

—— Chúng ta tìm được nàng, cho tới nay nàng là người duy nhất chịu đồng ý cùng chúng ta kết thúc cái gọi là số mệnh này.

Thật lâu chưa từng vui vẻ như vậy, ta và tiểu đệ chè chén một đêm, lại suốt đêm làm kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, thật ra cũng không cần làm quá nhiều, chúng ta đã chuẩn bị phần kế hoạch này vài thập niên, nhưng chúng ta chỉ gặp một mình nàng chịu cùng chúng ta phát điên một hồi.

Tất nhiên, hai chữ nổi điên này là nàng nói, ta và tiểu đệ đều cảm thấy chúng ta vô cùng có hy vọng.

Kỳ Niệm Nhất đã đoán được, “nàng” này là chỉ ai.

Nàng nhớ tới kết cục cuối cùng của người kia cũng chỉ còn lại thổn thức.

Ở giữa lại là một chỗ trống rất dài, sau khi mở ra chỉ còn một câu này.

—— Mùng một tháng tám năm Thái An thứ ba mươi lăm.

Nàng đã chết.

Chỉ có ba chữ này.

Bắt đầu từ một ngày này, thời gian ghi chép trên bút ký đã biến thành nhiều năm một lần, giọng điệu cũng không còn nhảy nhót giống như lúc ban đầu, mà là trầm ổn rất nhiều.

Cho đến rất nhiều năm sau, vương triều nhân loại đều đã thay đổi triều đại, niên hiệu ghi lại thời gian của hắn cũng đã thay đổi vài lần, Kỳ Niệm Nhất từ giữa những dòng chữ chỉ có thể nhìn ra hắn đang đúc một thanh kiếm, khiến cho hắn mất gần trăm năm cũng chưa thành công.

—— Ngày hai mươi mốt tháng tư năm Thái Sơ thứ năm.

Chưa từng có kiếm nào làm cho ta lo lắng như vậy, hiện tại ta mới bắt đầu cảm thấy mình ngây thơ, sức người cuối cùng cũng có một ngày không chịu được, ta cần phải thừa nhận trên đời này có kiếm mà ta đúc không thành, nhưng tưởng tượng đây là một thanh kiếm thế nào, dường như cũng không làm cho ta quá thất vọng.

Ta quyết định đi làm một chuyện lớn, nếu quyển bút ký này không có ghi lại thì chứng tỏ ta đã thành công.

Suy nghĩ một chút, giao nó cho Vô Nhai lão nhân bảo quản, ta bảo lão đừng cho tiểu đệ xem, sợ tiểu đệ khổ sở.

Lật đến nơi đây, quyển bút ký này đã tới cuối cùng.

Ngay khi Kỳ Niệm Nhất cho rằng đây là một trang cuối cùng thì trong bìa và trang giấy này đột nhiên rơi ra một tập giấy, bay xuống mặt bàn.

Mặt trên viết —— nghĩ tới nghĩ lui, trước khi làm chuyện lớn này dù sao cũng phải để lại một chút dấu vết ở trên thế giới này, để cho đời sau có thể thưởng thức một chút khuôn mặt anh tuấn tiêu sái này của ta cũng tốt, ít nhất chứng minh ta đã tới.

Bình Luận (0)
Comment