Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 315 - Chương 315. Chương 315

Chương 315. Chương 315 Chương 315. Chương 315

Nhưng người Nam Cảnh quá keo kiệt, tài liệu tốt như vậy cũng không truyền ra ngoài, lần sau bảo tiểu đệ đi qua lại đánh mấy trận với bọn họ, lấy về nhiều một chút.

Xem nội dung, đây hẳn là Vân Dã đang thử đúc Bất Dạ Hầu.

Kỳ Niệm Nhất: “Thì ra Bất Dạ Hầu cũng đã bắt đầu được đúc từ ba trăm năm trước rồi sao.”

Phi Bạch hận sắt không thành thép nói: “Ngoại trừ lõi linh quặng, còn có Thiên Tinh Sa có thể có hiệu quả tương tự, hắn làm sao mà ngay cả cái này cũng không biết!”

Kỳ Niệm Nhất an ủi nói: “Đó là ba trăm năm trước, công nghệ đúc kiếm kém xa so với hiện giờ, các chú kiếm sư đều là trong quá trình từng bước thử sai mới có thể gian nan đưa ra một kết luận, hiện tại chúng ta đang đứng ở trên vai của bọn họ, nói lời này tự nhiên nhẹ nhàng.”

—— Mùng hai tháng mười năm Thái An thứ mười hai.

Thử rất nhiều phương pháp rèn cũng chưa có thể làm cho mảnh trúc và lõi linh quặng đạt thành sự dung hợp hoàn mỹ, tiểu đệ nói ta sắp chặt hết cây trúc trên núi, cũng may cây trúc lớn lên nhanh. Nhưng lõi linh quặng lần trước hắn thắng được từ Nam Cảnh sắp dùng hết rồi, ta bảo hắn đi Nam Cảnh lại đánh thêm một trận thắng một chút trở về, bị hắn liếc mắt một cái.

Thói đời ngày sau a, làm một người đại ca như ta thật không có tôn nghiêm.

Kỳ Niệm Nhất: “….”

Nàng có chút đồng tình tiểu đệ xui xẻo kia.

—— Hai mươi tháng chạp năm Thái An thứ mười hai.

Hôm nay thời tiết rét lạnh, trong lòng có cảm giác làm một bài thơ.

Kết quả bài thơ này chỉnh tề dùng khắc văn mà Kỳ Niệm Nhất không biết viết thành, nàng hoàn toàn không biết là có ý gì, chỉ cảm thấy khắc văn này có chút quen mắt.

Nàng cau mày nói: “Đây không phải khắc văn trên thân kiếm Tử Thủy Tinh Kiếm của ta hay sao?”

Phi Bạch gác cằm lên vai nàng, liếc mắt nhìn qua, buồn bã ỉu xìu nói: “Cũng không có gì đẹp, nói là hôm nay tuyết rơi, cùng tiểu đệ nướng khoai ở trong sân ăn, tiểu đệ trộm rượu trong hầm rượu của hắn uống.”

Phi Bạch khựng lại, ngược lại nói: “Tiểu đệ của hắn, sao lại thích gây chuyện giống như ngươi chứ.”

Đều thích trộm uống rượu.

Kỳ Niệm Nhất phản bác: “Nhị sư huynh cũng thích, nhị sư huynh nói đây là truyền thống ưu tú của sư môn chúng ta.”

—— Hai mươi chín tháng chạp năm Thái An thứ mười hai.

Trúc kiếm rốt cuộc đúc thành, lại không thành hình, lõi linh quặng lại sắp hết rồi, đến lúc đó không biết tiểu đệ có thể trở mặt với ta hay không.

Không biết là bởi vì uống nước trà hay là quá mức hưng phấn, cả một đêm không ngủ, đơn giản đặt tên cho thanh kiếm này là Bất Dạ Hầu đi.

Bắt đầu từ này một trang nhật ký này, khoảng cách thời gian ghi chép sau này của Vân Dã càng ngày càng dài, hơn nữa nhìn có vẻ cảm xúc phập phồng càng lúc càng lớn, không giống với sự vui sướng đơn giản lúc ban đầu.

Chỉ có thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi có một hai trang có thể từ đó nhìn ra tính cách hoạt bát lạc quan vốn có của hắn.

—— Mùng sáu tháng sáu năm Thái An thứ mười ba.

Cá cược với Vô Nhai lão nhân, thua hắn một cái mỏ Ô Vân, đau lòng không chịu được, lão già này vậy mà lại so luyện khí với ta.

Chú kiếm sư chúng ta, đầu tiên là luyện khí sư tốt nhất.

Dùng mỏ Ô Vân này làm một cái vỏ kiếm đưa về cho Vô Nhai lão nhân, dù sao ta còn phải tiếp tục ở Thương Hoàn, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“Vô Nhai, Thương Hoàn?” Kỳ Niệm Nhất suy tư nói: “Người mà hắn nói chính là Vô Nhai Kiếm Tôn, sư tổ của ta? Vân Dã, sư tổ và Thương Hoàn còn có quan hệ như vậy?”

Khó trách hắn đều để lại tất cả kiếm của mình cho sư tôn.

—— Hai mươi bảy tháng sáu năm Thái An thứ mười ba.

Gần đây thật sự nóng, lại trồng thêm một mảnh trúc ở Vẫn Tinh Phong, chắc là chỉ cần mấy tháng là có thể lớn thành rừng trúc, lúc này sang năm ở trong rừng trúc tránh nóng, là một nơi tốt.

Bình Luận (0)
Comment