Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 314 - Chương 314. Chương 314

Chương 314. Chương 314 Chương 314. Chương 314

Trên hộp ngọc có một chiếc khóa khắc hoa văn, loại khóa này trước khi nhận chủ chỉ cần tính sai một lần thì sẽ hoàn toàn phong ấn, Trang Quân nói cho nàng:

“Nhiều năm trước lúc chúng ta đạt được đến quyển bút ký này, cũng không phải không có thử lật xem, nhưng mọi người mở ra quyển bút ký này đều chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trống rỗng, bên trong không có bất cứ thứ gì, chỉ có Thiếu minh chủ có thể từ trong đó nhìn thấy một chút văn tự, nhưng đồ vật có thể nhìn thấy được cũng không nhiều lắm, chúng ta suy đoán là bởi vì trong tay Thiếu minh chủ có Lậu Ảnh Xuân, cho nên có lẽ xác thật chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy trong này viết cái gì.”

Dù sao ngoại trừ Lậu Ảnh Xuân, thì kiếm do Vân Dã để lại khi còn sống đều ở trong tay nàng.

Mặc dù nàng có thể cảm nhận được, lúc này Phi Bạch vẫn suy yếu, nhưng nàng vẫn đánh thức Phi Bạch.

Dù sao Vân Dã là người sáng tạo hắn, nói không chừng thấy quyển bút ký này, thì Phi Bạch có thể tìm về ký ức mình mất đi.

Bởi vì nàng kêu gọi Phi Bạch mới dần dần tỉnh lại từ ngủ say, lúc hắn xuất hiện từ trong bản thể, màu sắc cơ thể nhạt nhất từ trước tới nay, dường như không cẩn thận sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Ngay cả tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ.

Nhưng Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy khuôn mặt và nụ cười quen thuộc hắn thì cuối cùng mới xác nhận hắn không có biến mất khỏi thế giới này.

Sau khi nghe được mục đích của nàng, Phi Bạch nhăn mi lại, hơi ghét bỏ nói: “Người như Vân Dã có cái gì cần hiểu. Cho dù hắn sáng tạo ra ta, thì sáng tạo ra cũng là bản thể của ta, kiếm linh như ta có liên quan gì tới hắn.”

“Hơn nữa.” Phi Bạch nhỏ giọng nhắc mãi: “Đăng đồ tử như hắn có cái gì cần hiểu.”

Kỳ Niệm Nhất khó hiểu nói: “Đăng đồ tử?”

Phi Bạch ho nhẹ một tiếng, nhớ tới chữ khác trên thân kiếm Tử Thủy Tinh Kiếm, mặt lại đen hơn một chút.

“Không có gì.” Nàng còn nhỏ tuổi, vài thứ kia sao có thể để cho nàng biết được.

Kỳ Niệm Nhất suy tư nói: “Nhưng, cho dù nghe đồn khen hắn đến lên trời xuống biển không gì không làm được, nói hắn là vương của trăm binh, lòng mang thiên hạ chưa từng có tư tâm, ta cũng cảm thấy Vân Dã không phải là người đứng đắn gì.”

Lúc này đến lượt Phi Bạch khó hiểu: “Vì sao?”

Kỳ Niệm Nhất chỉ vào trang đầu tiên trong quyển bút ký mà nàng mở ra.

Mặt trên dùng hàng chữ Khải xinh đẹp tinh tế viết —— chán đến chết, viết cuộc đời qua loa, vào mùng chín tháng bảy năm Thái An thứ mười hai.

Nàng từng nghĩ tới trong quyển bút ký này có lẽ ghi lại một ít tâm đắc và ý nghĩ đúc kiếm của Vân Dã, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới thứ gọi là bút ký của Vân Dã này lại là một quyển nhật ký.

Kỳ Niệm Nhất không nhịn được nói: “Người đứng đắn thì ai viết nhật ký chứ.”

Phi Bạch: “…”

Trang bìa của bút ký chỉ đơn giản ghi nhớ một câu như vậy, nội dung mở ra sau này cũng rất tạp, đều là lời than thở trong sinh hoạt hằng ngày, có thể từ những hàng chữ này cảm nhận được hoạt động nội tâm phong phú sinh động của Vân Dã.

Nếu là ghi chép vào năm Thái An, vậy cách nay đã gần hơn ba trăm năm.

Cho nên quyển bút ký này là bắt đầu được ghi chép gần một trăm năm trước khi Vân Dã qua đời.

—— Hai mươi mốt tháng bảy năm Thái An thứ mười hai.

Hôm nay thử kiếm mới, tính mềm dẻo quá kém, sẽ làm suy yếu tính chất đặc biệt vốn có của cây trúc, loại bỏ phương án này, thử xem phương án tiếp theo.

Tiểu đệ nói đã từng tiếp xúc với Thiên Mệnh Giả lần này tìm được, đối phương vẫn không tình nguyện, Nam Cảnh rốt cuộc là tẩy não bọn hắn bằng cách nào, không nghĩ ra.

—— Hai mươi chín tháng bảy năm Thái An thứ mười hai.

Khi tiểu đệ trên đường trở về tìm được lõi linh quặng ở Nam Cảnh bên kia, không nghĩ tới lại có ích cho việc rèn đúc kiếm mới, đây là một loại vật liệu duy nhất có thể bảo đảm cây trúc sẽ không quá dễ dàng bẻ gãy, đồng thời còn có thể giữ được tính dẻo dai của cây trúc, là đồ vật rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment