“Được thôi.” Kỳ Niệm Nhất vừa ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng bóng dáng lay động dưới đài, nàng một mình đứng trên vân đài, lần này người tham dự hay không tham dự Nam Hoa luận đạo, chỉ cần là người ở dãy núi Nam Tiêu thì tất cả đều đã trình diện.
Nàng mở Thiên Nhãn, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen dơ bẩn đen tối quanh quẩn ở trên người rất nhiều người, cứ việc bọn họ còn chưa thể hoàn toàn bị khống chế, nhưng cứ như vậy ngày qua ngày nội tâm bị ảnh hưởng, trừ khi là người có tâm cảnh không tì vết không có bất cứ lỗ hổng gì, nếu không thì những người khác cuối cùng có một ngày bị ảnh hưởng.
Dục vọng trong lòng người là sâu không lường được, những thứ kia trong Thâm Uyên quá rõ ràng điểm này.
“Vậy miễn cưỡng dùng vân đài này đi.” Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói: “Chỉ là các ngươi có lẽ phải bị bể thêm một cái.”
Tiểu đồng không rõ nguyên do mà nhìn nàng, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi Kỳ kiếm chủ muốn chọn đối thủ trong vòng khiêu chiến là ai?”
Dưới đài, Sở Tư Niên và Lê Nhạn Hồi không thể chạm mặt với nàng trong luận dạo nhìn nàng với ánh mắt sáng như đuốc, ngo ngoe rục rịch, Ngọc Trùng Cẩm còn muốn giao thủ thêm một lần, còn có rất nhiều người muốn khiêu chiến vị chủ nhân của thần kiếm này, ngay cả vài vị chưởng giáo ngồi trên khán đài cũng không nhịn được, Thư Thần Quân thở dài nói: “Nếu không phải chưởng giáo chúng ta không thể đi, thì ta cũng muốn đi so chiêu với nha đầu này.”
Lại không nghĩ rằng Kỳ Niệm Nhất hơi hơi mỉm cười, âm thanh trong trẻo truyền vào trong tai của mọi người.
“Lần này mọi người tham gia Nam Hoa luận đạo, mời đánh với ta một trận.”
Tiểu đồng ở một bên nghe được cả người đều choáng váng, hắn khóc không ra nước mắt: “Ngài là nói giỡn đúng không.”
Kỳ Niệm Nhất: “Nghiêm túc. Ta lựa chọn đối thủ đánh trận này là tất cả bọn họ.”
Tiểu đồng Tiên Minh vô cùng lo lắng mà đi báo cáo tình huống này, Trang Quân bên kia tức giận đến thổi râu trừng mắt: “Mấy trăm năm lịch sử của Nam Hoa luận đạo cũng chưa từng có trận chiến của người đứng đầu nào hoang đường như thế!”
“Nàng đây là có ý gì, chẳng lẽ chúng ta còn phải vì trận chiến của người đứng đầu này, lại tổ chức cho nàng thêm một cuộc Nam Hoa luận đạo hay sao?”
Lời nói của Kỳ Niệm Nhất cũng gây nên sóng to gió lớn cho người dưới đài, tất cả những người muốn giao thủ với nàng người đều hưng phấn, khi Tiên Minh còn chưa thảo luận ra kết quả thì cũng đã tự động rút thăm xếp hạng ai lên trước ai lên sau ở dưới đài, có thể nói là vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
Thiên Cơ Tử nói: “Đây cũng không vi phạm quy tắc của Nam Hoa luận đạo.”
Trang Quân cả giận nói: “Quả thật không vi phạm quy tắc, bởi vì hoàn toàn là không có quy tắc này!”
Ai có thể nghĩ đến sẽ có người có ý nghĩ kỳ lạ muốn khiêu chiến tất cả mọi người.
Sau nhiều lần bàn bạc, rốt cuộc đạt thành nhất trí, Tiên Minh vậy mà thật sự đồng ý yêu cầu của Kỳ Niệm Nhất, để cho nàng ở vòng khiêu chiến đối chiến với hơn năm trăm người tham dự còn lại của Nam Hoa luận đạo, nhưng mỗi người lên đài chỉ có thể giao thủ ba chiêu, nếu trong ba chiêu không thể phân ra thắng bại, thì tự mình xuống đài.
Điều này cũng phù hợp với yêu cầu của Kỳ Niệm Nhất, nàng lập tức đồng ý.
Ở trên vân đài, nhìn đối thủ đầu tiên của nàng lên sân khấu.
Mà phía sau còn có hơn năm trăm người khiêu chiến đang chờ nàng.
Sau này, bên trong bọn họ có rất nhiều người đều trở thành đại nhân vật, đời sau mọi người chỉ có thể hiểu biết thông qua sách sử điển tịch được miêu tả ghi chép tất cả những gì xảy ra trong ngày ấy.
Trận khiêu chiến kia, trong [Đại lục tu hành sử] được xưng là đặt bút tinh chuẩn độc đáo nhưng cực kỳ bủn xỉn dùng cả một quyển nội dung để ghi lại, có thể nói là một lần tốn bút mực hào hoa xa xỉ hiếm có.