Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 323 - Chương 323. Chương 323

Chương 323. Chương 323 Chương 323. Chương 323

Nghe nói, ngày ấy chủ nhân thần kiếm đánh từ sáng sớm đến lúc hoàng hôn của ba ngày sau, liên tục đánh năm trăm người chưa từng mất sức, vả lại hơn một nửa đối địch đều là một kiếm đã thua, chỉ có một vài người trong số đó mới dùng hết ba chiêu xuống đài.

Nghe nói, khi đánh đến rạng sáng ngày thứ hai thì sức lựa của chủ nhân thần kiếm hơi mệt mỏi, sau khi uống cạn một bầu rượu rồi cười ba tiếng với ánh trăng, lại liên tục đánh với mấy người, khí thế càng thêm mạnh mẽ, lúc này đây mới đạt được đánh giá càng đánh càng hăng.

Trong lúc chiến đấu ngày ấy, còn có người mơ hồ nhìn thấy sau lưng của chủ nhân thần kiếm xuất hiện một bóng dáng của một nam tử, chỉ là bóng dáng kia rất nhanh đã biến mất, làm cho người ta cảm thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Cho dù như thế nào thì hành động vĩ đại trong trận chiến kinh thiên động địa kia lấy thực lực của bản thân liên tiếp đánh năm trăm người, sẽ được mọi người ở đây ghi khắc.

Mà Kỳ Niệm Nhất và thần kiếm của nàng cùng nhau chém ra một kiếm với thế giới này.

Đây mới là mũi nhọn ban đầu của thần kiếm.

Sau khi liên tục đánh với năm trăm người, tinh thần của nàng vẫn cứ hưng phấn, nhưng thể xác đã không chịu đựng nổi, trở về ngã đầu ngủ ba ngày liên tục mới bù lại được sự tiêu hao của cơ thể lại.

Trong lúc ngủ say nàng cũng không biết Thâm Uyên đã xảy ra động tĩnh kinh người.

Thần Cơ vốn lo lắng sẽ có một lần náo động bùng nổ, nhưng không nghĩ rằng sau khi bộc phát ra linh khí chấn động mãnh liệt, mà Thâm Uyên lại bình tĩnh xuống.

Ảnh Họa chi chủ vốn là làm người nghe biến sắc, xúc tu giương nanh múa vuốt trên người của bóng đen giống như là bị mạnh mẽ chém đứt, thân thể của nó phai nhạt rất nhiều, ngay cả ý thức cũng không rõ ràng như lúc trước, toàn thân giống như một bãi bùn lầy bị chặt đứt tứ chi, không cam lòng mà phát ra tiếng gầm rú.

“Không thể nào! Không ai có thể thấy ảnh thể của ta, sao có thể!”

Nó hao hết tâm lực phát tán vô số ảnh thể ra ngoài tất cả đều bị hao tổn, bị bắt từ trên người ký chủ rút lui, vì sao có nhân loại có thể làm được loại chuyện này.

“Tuy rằng không biết là ai, nhưng làm được không tệ.” Thanh âm cực giàu từ tính vang lên, ở trong Thâm Uyên này xuất hiện thanh âm của nhân loại.

Ảnh Họa chi chủ hoảng sợ mà nhìn người tới, thanh âm nghẹn ngào không thành hình: “Phàm nhân, phàm nhân các ngươi…”

Giày bó màu đen giẫm lên thân thể như bùn nhão của nó, người tới có chút ghét bỏ mà nhíu mày, trở tay dùng mũi kiếm đơn giản đâm một cái, Ảnh Họa chi chủ làm cho vô số người nghe là sắc biến kia hoàn toàn biến mất ở trong Thâm Uyên này.

Hắn thở dài: “Ta không phải phàm nhân, nhưng các ngươi thật sự rất phiền.”

Ở phía sau của hắn có vô số bóng ma lan tràn về phía hắn.

“Quá phiền.”

Lúc này ở dãy núi Nam Tiêu, sau khi Nam Hoa luận đạo thật sự kết thúc, thế hệ tu sĩ trẻ tuổi chói mắt nhất chào đón thời khắc chia tay sau trận gặp gỡ long trọng này.

Loại chuyện gặp gỡ này, lúc tới có bao nhiêu tốt đẹp thì lúc chia ta sẽ có bấy nhiêu khổ sở.

Thật ra đến bây giờ, đã có rất nhiều người tham dự lần lượt rời khỏi dãy núi Nam Tiêu, nhưng Kỳ Niệm Nhất hiểu biết vài vị còn ở lại nơi này.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ sẽ phải đường ai nấy đi, bởi vậy Tiên Minh bao hết tất cả quán trà phường rượu và tiệm cơm dưới chân núi, cung cấp rượu ngon và đồ ăn miễn phí, chỉ cần là người tham dự Nam Hoa luận đạo lần này đều có thể tới, có thể nâng cốc cùng uống với đạo hữu quen biết hay là còn không kịp quen biết.

Kỳ Niệm Nhất không phải là người thích xem náo nhiệt, nhưng tình cảnh này cũng khó tránh khỏi có chút không nỡ, bị Tiêu Dao Du lôi kéo cùng đến quán trà mà các nàng thường đi nhất, chỉ là hôm nay người đông hơn rất nhiều so với ngày xưa.

Bình Luận (0)
Comment