Nghe thấy đối thoại như vậy, đám người trên lầu 3 này đều sôi nổi im lặng xuống.
Có một số người nhớ tới ngày ấy tám người đầu tiên ngoài ý muốn gặp nhau, dưới sự tác hợp của Ngọc Trùng Cẩm, mọi người thuận thế cùng nhau ăn một bữa cơm.
Khi đó Lục Thanh Hà lười nhác mà thông minh, Tạ Thiên Hành ôn hòa mà kiên định, hiện giờ chỉ ngắn ngủn mấy ngày mà mọi chuyện lại có biến cố lớn như vậy, trong lúc nhất thời làm cho người ta khó có thể chấp nhận.
Lúc đã say khướt, Tiêu Dao Du ôm Kỳ Niệm Nhất hô to: “Công chúa điện hạ, tiếp theo hãy bao dưỡng ta đi, ta bảo đảm ngươi tuyệt đối không lỗ, chỉ cần năm ngàn, không, bốn ngàn cực phẩm linh thạch là có thể mua ta một tháng, có phải ta dùng rất tốt hay không.”
Cũng không biết thú nuốt vàng này tăng giá khi nào.
Lúc ở Vô Vọng Hải rõ ràng vẫn là ba ngàn một tháng.
Ánh mắt của nàng ta say lờ đờ nhập nhèm, lắp bắp nhất định đòi Kỳ Niệm Nhất trả lời: “Có phải nàng dùng rất tốt hay không”, chịu đựng ánh mắt xem kịch vui của người cả phòng, Kỳ Niệm Nhất đờ đẫn nói: “Dùng tốt, vô cùng dùng tốt.”
Lúc này Tiêu Dao Du mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ say.
“Công chúa điện hạ?” Mộ Vãn trêu chọc nói: “Xưng hô giữa hai người thực sự rất thú vị.”
Kỳ Niệm Nhất bất đắc dĩ.
Rượu quá ba hiệp, một đám người có tửu lượng tốt nhất kia đều đã có men say, thanh âm dưới lầu dần dần yên tĩnh, trên lầu có rất nhiều người bảy nghiêng tám ngã xuống đất mà ngủ.
Đây là tiệc rượu từ biệt mà Tiên Minh tổ chức cho bọn hắn, tất nhiên không cần lo lắng vấn đề an toàn, Kỳ Niệm Nhất dùng một chút linh lực xua tan cảm giác say, thu xếp ổn thỏa Tiêu Dao Du đang ngã vào trên người nàng xong, lập tức rời khỏi quán trà.
Đêm nay trăng sáng mát lạnh như nước.
Nàng vẫn cứ giống như ngày ấy, dự định ngồi thuyền theo nước trôi dạt một đêm, cũng coi như là nói xong lời từ biệt với dãy núi Nam Tiêu này.
Vốn đang ở dưới chân núi, ngược lại cũng tiết kiệm sức lực, bên bờ sông có không ít bè tre dừng lại, nàng tùy ý chọn một cái đang chuẩn bị bước lên, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân hỗn độn vang lên, còn có tiếng nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Cái này không được, cái này quá nhỏ.”
“Lớn, cái kia lớn, nếu không thì không thể chở được nhiều người như chúng ta.”
Thanh âm này thật sự quá quen tai, nàng xoay người sang chỗ khác, chợt thấy một đám con ma men nghiêng ngả lảo đảo theo phía sau, một đám người vừa rồi còn ở trong phòng không biết vì sao lại đi ra tới, thấy động tác của nàng, cũng đều hứng thú bừng bừng mà bắt đầu chọn lựa bè tre.
Kỳ Niệm Nhất vừa định nói chuyện, chợt đối diện với vài đôi mắt ướt dầm dề, trong mắt tràn ngập: “Ngươi muốn chơi thứ tốt gì, chúng ta cũng muốn chơi”.
Nàng bắt đầu hối hận, vì sao mình lại quen biết một đám người như vậy.
Sau đó mất rất nhiều sức lực, chín người ngồi lên ba cái bè tre, một đám người nằm trên bè tre, tùy ý để gió đêm quất vào mặt, cảm giác say rốt cuộc bị thổi tan một chút.
Ngọc Trùng Cẩm dựa vào tay mắt lanh lẹ cướp được cơ hội lên cùng một bè tre với Kỳ Niệm Nhất, hắn nằm trên bè tre hô lớn: “Ca, ca của ta đâu.”
Tiêu Dao Du mơ hồ không rõ mà nói: “Không phải ca của người đi về trước rồi sao.”
Ngọc Trùng Cẩm vô cùng đau lòng: “Ca của ta, không thích ta. Nhưng ta rất thích ca của ta, ta muốn cho phụ thân đối xử bình đẳng với chúng ta, nhưng từ trước đến nay phụ thân đều không nghe ta, sau đó ca của ta đã ghét ta.”
Có một số lời nói, mặc dù là người có tính tình tiêu sái không kìm chế được như hắn cũng phải thừa dịp say rượu mới có thể nói được.
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc suy nghĩ, trong nguyên thư thì nàng quả thật không có nhìn thấy Ngọc Trùng Cẩm.
Ở trong sách, sau khi Ngọc Sanh Hàn giết nàng, Thâm Uyên lại lần nữa bị trấn áp xuống, mà hắn trở lại Tiên Minh, không biết dùng phương pháp gì cướp quyền từ trong tay của Ngọc Hoa Thanh, tự mình trở thành minh chủ của Tiên Minh, cho đến lúc cuối cùng, nàng cũng không biết thì ra Ngọc gia còn có một tiểu công tử như vậy, Ngọc Sanh Hàn còn có một đệ đệ như vậy.