Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 326 - Chương 326. Chương 326

Chương 326. Chương 326 Chương 326. Chương 326

Trong sách kia, ngay cả ba chữ Hạo Nhiên Kiếm cũng chưa từng xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy kiếm pháp của Ngọc Trùng Cẩm có chút giống với chiêu thức của kiếm khách nào đó trong sách, thật là không biết hai huynh đệ này cuối cùng sẽ đi con đường nào.

Ngọc Trùng Cẩm vẫn còn đau lòng trong chốc lát, lại ngồi dậy, mở to đôi mắt say lờ đờ ướt dầm dề sáng lấp lánh hỏi Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi có huynh trưởng không?”

“Xem như có đi.” Kỳ Niệm Nhất chợt nhớ tới Cảnh Đế trong cung, bọn họ chưa từng gặp mặt nhưng ở nhiều năm trước cũng bởi vì phụ hoàng mà liên hệ với nhau.

“Nhưng ta có ba sư huynh, ta từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh bọn họ, bọn họ cũng không khác gì huynh trưởng của ta.”

“Vậy mà lại có ba người a.” Ngọc Trùng Cẩm mê mang nói: “Cảm tình của ngươi và các sư huynh nhất định rất tốt, thật làm cho người ta hâm mộ.”

Chuyện nhà của bọn họ, Kỳ Niệm Nhất cũng không biết nên an ủi như thế nào, dứt khoát tránh đi đề tài này.

“Ngày mai sau khi trở về, các ngươi định làm cái gì?” Nàng hỏi.

Ngọc Trùng Cẩm suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ra ngoài du lịch đi, đi đâu cũng được.”

Hắn là một người không thích hợp luôn ở trong nhà, chỉ có lúc hắn không ở nhà, phụ thân mới không hà khắc với ca ca như vậy.

Trên bè tre bên kia, Sở Tư Niên đã tỉnh rượu nhìn trăng sáng trên trời, yên lặng nói: “Trở lại kiếm phái, luyện kiếm.”

Lê Nhạn Hồi trầm giọng đáp: “Ta cũng định ra ngoài du lịch, Kỳ đạo hữu, lần này lại không thể giao thủ.”

Hắn cũng không biết nên nói vận may của hắn tốt hay là không tốt, tóm lại lúc ở Vô Vọng Hải cũng đã hứa hẹn một trận chiến với Kỳ Niệm Nhất, không nghĩ tới cho đến lúc Nam Hoa luận đạo mà bọn họ cũng chưa thể giao thủ.

Ngọc Trùng Cẩm đột nhiên nở nụ cười: “Ta đã giao thủ với nàng.”

Giọng điệu của hắn vô cùng kiêu ngạo, làm cho Lê Nhạn Hồi cạn lời mà liếc mắt trừng hắn một cái, Ngọc Trùng Cẩm không dùng linh lực xua tan cảm giác say cũng không phát hiện mình bị trừng mắt.

Hắn quý trọng mà lấy ra vỏ kiếm mà Kỳ Niệm Nhất đưa cho hắn, tự hào mà nói: “Nàng còn tặng vỏ kiếm của nàng cho ta.”

Một bên khác, ánh mắt của Sở Tư Niên lập tức tỉnh táo, cũng ngồi dậy, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói vỏ kiếm, là cái này đúng không?”

Ngọc Trùng Cẩm nhìn qua, phát hiện trong tay của Sở Tư Niên cũng thình lình cầm một cái vỏ kiếm.

Vô cùng tương tự với cái trong tay chính hắn, đáy của vỏ kiếm cũng có khắc một chữ Niệm và một chữ Bạch, chỉ có ám văn khắc trên vỏ kiếm không quá giống, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hai vỏ kiếm này do cùng ra một người làm ra, là vỏ kiếm của cùng một thanh kiếm.

Ánh mắt của hai người đồng thời chuyển về phía Kỳ Niệm Nhất còn chưa nói chuyện, chợt thấy Mộ Vãn cũng lấy ra một cái vỏ kiếm, lạnh nhạt nói: “Ta cũng có.”

Quả nhiên cũng là cùng một loại.

Ngọc Trùng Cẩm khó có thể tin nói: “Vì sao cái trong tay ngươi còn có kiếm tuệ?”

Kỳ Niệm Nhất: “Ồ, cái kia của nàng là cái mà ta thường dùng nhất cho nên buộc kiếm tuệ.”

Tiêu Dao Du nói lời say: “Ta cũng có!” Nàng bắt đầu đào khắp nơi, ý đồ tìm ra vỏ kiếm trong tay nàng, nhưng ý thức mông lung, nhớ không rõ đặt ở nơi nào.

Ngọc Trùng Cẩm trầm giọng nói: “Có thể, không cần tìm nữa.”

Đừng làm tổn thương hắn một lần nào nữa.

Kiếm giả tặng vỏ cho nhau là biểu đạt ý thưởng thức, một khi tặng vỏ là đại biểu ta nhận bằng hữu như ngươi.

Thông thường thì mỗi một kiếm tu đều chỉ có một vỏ kiếm, cho nên chuyện tặng vỏ giữa kiếm tu trân quý như thế.

Hắn thật sự không nghĩ tới nàng có nhiều vỏ kiếm như vậy, còn đều tặng cho người ta.

Ngọc Trùng Cẩm nhịn không được hỏi: “Ngươi… Rốt cuộc tặng vỏ kiếm cho bao nhiêu người?”

Kỳ Niệm Nhất nghĩ tới nghĩ lui: “Bảy tám cái đi.” Nàng nhìn biểu cảm kỳ lạ của Ngọc Trùng Cẩm rồi hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Bình Luận (0)
Comment