Hội thẩm phán của Tạ Thiên Hành sắp bắt đầu rồi.
Tổng bộ của Trận Sư Hội ở Trung Châu, từ Thương Hoàn đi qua cũng không quá xa, bởi vậy một ngày này có không ít đệ tử Thương Hoàn sớm đã xuất phát, đến tổng bộ của Trận Sư Hội trước.
Kỳ Niệm Nhất ở ngoài viện chờ Lục Thanh Hà xin nghỉ với đại sư huynh.
Là một người bệnh, thì nhất cử nhất động của hắn đều phải nghe lời dặn của đại phu, sau khi được Ôn Hoài Du cho phép thì Lục Thanh Hà mới yên tâm mà ra cửa.
Kỳ Niệm Nhất không nhịn được nói: “Đại sư huynh nhất định rất thích người bệnh như ngươi.”
Không giống ba người bọn họ, từ trước tới nay đều coi lời dặn của sư huynh như gió thoảng qua tai, sau khi bị thương chỉ cần tốt hơn một chút đều chờ không được, ở nhà nghẹn hai ngày là có thể leo lên nóc nhà lật ngói.
Lục Thanh Hà thay một bộ quần áo của đệ tử tạp dịch, nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Ta ngược lại không muốn tuân lời dặn của đại phu, nhưng Ôn đại phu đối với người ngoài không nhân từ nương tay như đối với ba sư huynh muội các ngươi, nếu làm cho hắn không hài lòng, thì lúc hắn đẩy mạch hành châm sẽ nặng tay.”
Lục Thanh Hà không biết nhớ tới cái gì, lộ ra vẻ mặt ê răng: “Thật đau a.”
Kỳ Niệm Nhất chấp nhận.
Trong một ngày này, từ trên xuống dưới Thương Hoàn đều vô cùng im lặng, tin tức của Tạ Thiên Hành lan truyền rất nhanh, khi nàng và Lục Thanh Hà đi đến Lê Thành, ngay cả bá tánh ở Lê Thành đều đang hỏi thăm có phải thủ đồ rất tốt bụng của Thương Hoàn, người thường xuyên tới giúp đỡ bọn họ làm ăn đã xảy ra chuyện rồi không.
Kỳ Niệm Nhất gọi hai bát mì, Lục Thanh Hà bị cắt đứt linh mạch không thể ngưng tụ linh lực, hiện tại là một phàm nhân, ngay cả tích cốc cơ bản nhất cũng không làm được, cũng may nàng cũng hoàn toàn chưa tích cốc, khói bếp trên Vẫn Tinh Phong mỗi ngày đúng giờ dâng lên, thỏa mãn dục vọng ăn uống của Lục Thanh Hà.
Còn chưa ngồi xuống, chợt nghe chủ quán đang nói cái gì đó một người khác ngồi trong tiệm.
Người nọ đưa lưng về phía Kỳ Niệm Nhất, nhưng bóng dáng làm cho nàng cảm giác có chút quen thuộc.
“Xin hỏi tiên trưởng, Tạ tiểu tiên trưởng kia ở Thương Hoàn của các ngươi có khỏe không?” Ông lão trong tiệm ngại ngùng hỏi: “Trước đó vài ngày nghe người trong thành nói một chút chuyện, nhưng có lẽ không có gì chắc chắn, nếu ngài cảm thấy bị mạo phạm thì cũng không cần nói cho ta.”
Hắn chà xát bàn tay, cúi đầu nói: “Chỉ là mấy tháng trước Tạ tiên trưởng vẽ một lá bùa ở bếp lò của ta, nói cho ta chỉ cần dùng linh thạch có phẩm cấp thấp nhất là có thể châm lửa, có thể làm bếp lò này của ta giữ ở nhiệt độ tốt nhất, sau đó công việc làm ăn tốt không ít.”
“Ta nghĩ ta cũng không có bản lĩnh gì có thể báo đáp Tạ tiểu tiên trưởng, ngày ấy xem hắn thích ăn bánh cá tô trong tiệm của chúng tôi, cho nên ta làm một chút, có thể nhờ tiên trưởng mang cho Tạ tiểu tiên trưởng hay không, thay ta truyền đạt một chút lòng biết ơn? Hắn đã lâu cũng chưa tới Lê Thành.”
“Nếu ngài là không tiện ——”
“Cho ta đi.” Đối phương nhàn nhạt nói: “Ta mang cho hắn giúp ngươi.”
Hắn bình thản nói: “Hắn… Khá tốt, chỉ là muốn bế quan thật lâu, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không ra tới.”
Ông lão chợt nở nụ cười: “Tạ tiểu tiên trưởng không có việc gì là được, mấy thứ này làm phiền tiên trưởng.”
Ngón tay của đối phương khẽ nhúc nhích, một hộp bánh cá tô đã bị thu vào trong túi giới tử.
Kỳ Niệm Nhất gọi món, lập tức ngồi xuống trước mặt hắn.
“Chưởng môn sư thúc.”
Linh Hư Tử bình tĩnh mà liếc nàng một cái, lại nhìn Lục Thanh Hà bên cạnh nàng: “Ngồi.”
Hắn thuận thế đẩy món xíu mại thịt kho và thức ăn trước mặt mình trước mặt về phía trước, nhẹ giọng nói: “Đến hội thẩm phán?”
Hai người yên lặng gật đầu.
“Đi xem cũng tốt.”
Linh Hư Tử vẫn cứ mang một khuôn mặt thiếu niên gần như chưa trưởng thành, lúc trước hắn thường xuyên có các loại hành vi nhảy nhót, cho nên càng không nhìn ra tuổi thật, thường xuyên làm cho người ta quên, hắn và Mặc Quân đều là đệ tử Vô Nhai kiếm tôn đã sống vài trăm năm.