Mặt mày của hắn có chút mệt mỏi, nói với Lục Thanh Hà: “Việc này là ta quản giáo không nghiêm. Tiền khám bệnh của ngươi ở chỗ của Hoài Du sẽ do ta tra, hắn bảo ngươi làm việc của đệ tử tạp dịch, chỉ là vì giúp người cường thân kiện thể, nếu không thì ngươi sẽ không chịu nổi phương án trị liệu sau này của hắn.”
Lục Thanh Hà gật đầu nói: “Chưởng môn khách sáo, ta hiểu lòng tốt của Ôn đại phu.”
Hai người nuốt không trôi mà ăn xong chén mì, Linh Hư Tử nói: “Hiện giờ ngươi cũng không thể ngự không, ta đưa các ngươi một đoạn đường.”
Lời này của hắn là nói với Lục Thanh Hà, nhưng Linh Hư Tử cũng tiện thể mang theo Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất từng thấy “Thốn Bộ” của Hóa Thần Cảnh, nhưng nàng còn chưa từng thấy thần thông Di Hình Hoán Ảnh của Thiên Thu Tuế.
Linh Hư Tử vung tay áo, ánh sáng xẹt qua trước mắt của Kỳ Niệm Nhất và Lục Thanh Hà, cảm giác linh hồn của mình dường như trong nháy mắt bị rút ra khỏi trong cơ thể, cảnh sắc trước mắt cũng không kịp biến hóa thì bọn họ đã trực tiếp từ Thương Hoàn đi tới Trung Châu.
Nhưng lần này cũng không phải ở Dục Triều, mà là ở một nước nhỏ cực kỳ xa xôi của Trung Châu, Trận Sư Hội ở nước nhỏ này rất có thế lực.
Sáng sớm, trời không tính là hoàn toàn sáng, bên đường của thành thị này theo thứ tự đốt ngọn đèn dầu, tất cả đều dùng trận pháp phong ấn xong, để cho đèn này sẽ không dễ bị gió thổi tắt. Nơi này có con sông lớn nhất Trung Châu chảy qua, một nhánh sông trong đó là An Lĩnh Hà, sông này nuôi sống người của toàn bộ thành thị, thậm chí không ít làng chài xung quanh đều dựa vào nó mà sống.
Để cho Tạ Thiên Hành chấp nhận vận mệnh của mình ở một làng chài nhỏ rất giống nơi mà hắn đã từng cư trú, vận mệnh chú định thật là một loại trùng hợp kỳ lạ.
Thời gian còn sớm, nội đường thẩm phán cũng đã đầy chỗ, Thượng Dương Môn và Thương Hoàn mỗi bên chiếm một nửa, ở giữa còn kèm theo không ít người tới xem cuộc vui, trường hợp vô cùng đồ sộ.
Đi vào trong viện, Kỳ Niệm Nhất nhìn xung quanh, bừng tỉnh nhớ tới mình mới từ Ngục Phong đi ra, khi đó nàng mới tiếp xúc đến cuốn sách Thiên Mệnh Thư cẩu huyết viết vận mệnh của bọn họ kia, nhớ tới chuyện quá khứ, sau đó lập tức gặp phải hai môn ba phái ở Đông Châu thẩm phán nàng.
Cảnh tượng ngay lúc đó, cùng hôm nay dữ dội tương tự.
Khiến cho Kỳ Niệm Nhất rõ ràng chính xác mà cảm nhận được tự tay thay đổi vận mệnh làm cho người ta vui sướng thế nào.
Trên đài cao ngồi mười ba trận pháp sư mặc pháp bào màu đỏ tía, chắc là mấy nhân vật quyền lực trong Trận Sư Hội.
Trước khi Lục Thanh Hà tới đã làm ngụy trang ở trên mặt, là hắn xin Linh Hư Tử thi triển thủ thuật che mắt ở trên mặt hắn, bởi vậy không ai có thể nhận ra bản thân Lục Thanh Hà cũng đã tới hiện trường.
Mới vừa đến giờ Thìn, Tạ Thiên Hành bị đè đi lên.
Hắn vừa xuất hiện, rất nhiều đệ tử Thương Hoàn đang ngồi đều không đành lòng mà quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thêm một cái.
Bảy ngày này, dự đoán được Tạ Thiên Hành cũng không dễ chịu, nhưng tình huống của hắn hiện giờ cũng xác thật quá mức thảm thiết.
Thủ đồ của Thương Hoàn phong độ nhẹ nhàng ngày xưa, mặc một bộ tù phục, Trận Sư Hội tốt xấu gì cũng cho Thương Hoàn một chút mặt mũi, không để quá nhiều ngoại thương trên người Tạ Thiên Hành, từ mặt ngoài nhìn qua, hắn còn coi như chỉnh tề, nhưng chỉ cần dùng linh lực dò xét một chút là có thể biết được, ám thương trong cơ thể của hắn vô cùng nhiều.
Kỳ Niệm Nhất có thể thấy trên cơ thể bị tù phục che đậy của hắn còn phong ấn ba cái trận bàn, chỉ cần Tạ Thiên Hành hơi vận dụng linh lực thì sẽ gặp trận pháp phản phệ, đau đớn như bị sét đánh.
Thương Hoàn bên này hoàn toàn yên tĩnh, mọi người của Thượng Dương Môn thì lộ ra vẻ mặt vui sướng.