Bởi vậy, tán tu chỉ có gia nhập Trận Sư Hội mới có thể tiếp xúc đến trận pháp nguyên đồ mà bọn họ ngày đêm nhớ mong, nhưng vừa đụng tới trận pháp sư có chỗ dựa sau lưng như Tạ Thiên Hành, xử lý hắn thế nào thật đúng là thành một chuyện khó giải quyết.
Một bên có người khe khẽ nói nhỏ: “Phế bỏ công pháp và tu vi, vậy tu hành hơn hai mươi năm trước đây đều trở thành không công, ngày sau cũng không thể ở tu hành trận pháp, đây không phải quyết tâm muốn phế đi hắn hay sao, Thương Hoàn vậy mà lại mặc kệ?”
Có người thấp giọng nói: “Ngươi ngốc a, ngươi cũng không xem Tạ Thiên Hành phạm tội gì. Nếu là người khác dám dùng cấm thuật ẩn trận học trộm đều là một con đường chết, huống chi hắn còn dùng ẩn trận làm cho Lục Thanh Hà trọng thương, nghe nói trực tiếp làm cho Lục Thanh Hà chặt đứt linh mạch, vậy không phải cũng không khác gì bị phế hay sao. Kết quả như thế đã coi như Trận Sư Hội theo lương tâm công bằng, nếu nói bọn họ không có suy xét đến mặt mũi của Thương Hoàn thì ta không tin.”
Ánh mắt của Chung Đình sắc bén, thanh âm như chuông lớn: “Tạ Thiên Hành, ngươi có gì dị nghị không?”
Người hắn hỏi là Tạ Thiên Hành, nhưng trên thực tế là đang thăm dò ý kiến của Linh Hư Tử.
Linh Hư Tử ngồi ngay ngắn ở một bên, mặt mày buông xuống, nhắm mắt dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói một lời, lúc này Chung Đình mới hơi thả lỏng.
Tạ Thiên Hành lạnh nhạt nói: “Tại hạ cũng không có dị nghị.”
Thậm chí ngay cả chính hắn đều có chút ngạc nhiên.
Vốn cho rằng lần này không chết cũng muốn lột da.
Sư tôn…
Hắn rốt cuộc vẫn mang đến phiền phức cho Thương Hoàn.
Hành hình là do Thất Sơ Chân Nhân tự mình ra tay.
Lòng bàn tay của hắn sáng lên bảy trận bàn từ tối đến sáng, khi chém ra trận thứ nhất dừng ở trên người Tạ Thiên Hành, mặt của Tạ Thiên Hành lập tức trắng bệch.
Chuộc Hồn Trận.
Trận pháp mà Trận Sư Hội chuyên môn dùng để trừng phạt tội nhân, chờ toàn bộ bảy trận bàn rơi xuống, thì tất cả tu vi trận pháp và công pháp của Tạ Thiên Hành trước đây sẽ bị phế bỏ toàn bộ.
Không khác gì phế nhân.
Quá trình hành hình quá mức đau đớn, có không ít người đều không đành lòng xem, liếc mắt tránh đi, đặc biệt là rất nhiều nữ tu của Thương Hoàn đã đỏ hốc mắt, nhưng không có một ai ra tiếng.
Đau đớn trên cơ thể và tinh thần làm cho thần trí của Tạ Thiên Hành có chút không tỉnh táo.
Dưới sự đánh sâu vào của Chuộc Hồn Trận, ý thức của Giang lão vốn bị trói buộc ở trong cơ thể hắn rốt cuộc phá tan chướng ngại, mới vừa ra tới đã gặp phải tầng thứ tư của Chuộc Hồn Trận rơi xuống.
Cảm giác sinh mệnh lực theo lực lượng bị rút ra khỏi thân thể thật sự quá không xong, làm cho Tạ Thiên Hành cảm thấy mình dường như lại trở về trạng thái chạy trốn mệt mỏi thân bất do kỷ.
“Không phải đã dạy ngươi cách tránh thoát trói buộc trận bảo ngươi nhanh chóng trốn hay sao!” Giang lão vừa kinh vừa giận, lạnh lùng nói: “Thừa dịp Chuộc Hồn Trận còn chưa hoàn toàn có hiệu lực, ngươi mau trốn!”
Lần này, Tạ Thiên Hành lại không có nghe lão.
Cơ thể của Tạ Thiên Hành đau đến run rẩy không kiềm chế được, cười khổ nói: “Sư tôn ở bên cạnh, sao ta có thể trốn.”
“Ngươi là đồ đệ duy nhất của hắn, sao hắn không giúp ngươi nói một câu!” Giang lão cả giận nói: “Đều là Thiên Thu Tuế, mà một chút chuyện như vậy cũng không làm được hay sao!”
“Giang lão, ngài còn không có thấy rõ tình huống sao.” Tạ Thiên Hành trầm giọng nói: “Sư tôn đến đây, vừa vì bảo vệ tính mạng của ta, càng vì —— phòng ngừa ta trốn đi.”
“Chỉ có hắn ở đây, ta mới sẽ không trốn, cũng trốn không thoát.”
Dưới lĩnh vực của đại năng Thiên Thu Tuế, tất cả đều không có chỗ nào che giấu.
Nên nói thật không hổ là sư tôn sao, thật sự vô cùng hiểu biết hắn.
Cuối cùng trận bàn thứ bảy dần dần hội tụ trên đỉnh đầu của Tạ Thiên Hành.