Hắn rốt cuộc không nhịn được một tia rung động trong đáy lòng, nhìn sang một phía.
Ánh mắt của hắn giống như lông chim bị gió thổi nhẹ qua người của Kỳ Niệm Nhất, lại không dấu vết mà dời đi.
Chỉ là khi liếc đến một nam tử xa lạ bên cạnh nàng, hơi tạm dừng một chút.
Mặt của Lục Thanh Hà không đổi sắc mà đối diện với Tạ Thiên Hành một giây, một cái chớp mắt kia, trong lòng hai người suy nghĩ chút gì thì không ai biết được.
Trận bàn ầm ầm rơi xuống, Tạ Thiên Hành như bị sét đánh, thật sự không thể kiên trì, suy sụp ngã xuống đất.
Tu hành hơn hai mươi năm, tất cả dần dần bị rút ra khỏi thân thể của hắn, để cho hắn rốt cuộc không thể cảm nhận được tất cả những gì mà mình có thể cảm nhận trước đây, trận văn khắc trong lòng bàn tay tan như bụi đất, tiên cốt rèn ngày qua ngày không hề trong suốt như ngọc, linh lực và trận bàn hóa thành hư vô.
Hắn cảm giác được không chỉ có tu vi, còn có một ít ký ức cũng theo đó rời xa.
Tạ Thiên Hành chậm rãi xoay người, quỳ sụp xuống trước mặt Linh Hư Tử, khom người lạy một cái thật sâu.
Hắn im lặng, giờ đây, tất cả những lời muốn nói đều được gói gọn vào một lần cúi đầu này, không cần phải dài dòng thêm nữa.
Chung Đình nâng mi mắt lên, quan sát hành động của Tạ Thiên Hành, không quát mắng cũng không ngăn cản.
Nếu đến việc đồ đệ hành lễ từ biệt sư tôn mà cũng bị cản trở, vậy trận sư bọn họ cũng lạnh lùng quá rồi.
Huống chi…….. Chung Đình liếc mắt nhìn Thất Sơ đang ngồi phía dưới.
Hiện tại, Thanh Hà vẫn còn ở Thương Hoàn chữa bệnh.
“Thái sư tổ…….” Lục Thanh ngẩn ngơ hỏi, “Cả lão nhân gia cũng được mời đến sao ạ?”
Linh Hư Tử phất tay ra hiệu, đợi cho Tạ Thiên Hành đứng dậy sau khi hành lễ xong, hắn ngồi xuống ghế của khách, một tay chống cằm, nhìn xem trận sư sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng gì cho Tạ Thiên Hành.
Tạ Thiên Hành lảo đảo đứng lên từ dưới nền đất, cúi đầu, không dám ngước nhìn những đệ tử Thương Hoan đang vây quanh, cho dù là một lần.
Chung Đình khẽ khựng lại, ánh mắt già nua đục ngầu dần hiện lên nét sắc sảo, bắt đầu đọc:
“Trận sư quyết định, phá bỏ trận pháp công pháp và trận sư tu vi mà Tạ Thiên Hành đang có, xóa đi ký ức về ẩn trận cấm thuật của hắn.”
“Từ nay về sau, không được tiếp tục tu luyện trận pháp chi thuật nữa. Nếu ngươi vi phạm một trong các điều đó, vậy, có lên trời cao xuống biển lửa, trận sư cũng sẽ truy cứu đến cùng.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Có người sợ hãi trước độ tàn nhẫn của hình phạt, thẳng tay phế đi công pháp và tu vi của Tạ Thiên Hành, đối với hắn, chẳng khác nào là sự sỉ nhục tột cùng. Cũng có người bất ngờ về hình phạt cho Tạ Thiên Hành so với việc mà hắn ta đã phạm phải, nói ra, chúng không được tính là quá nặng.
Thượng Dương Môn và hiệp hội trận sư đứng sau đang nắm quyền quản lý phần lớn trận sư trên khắp thiên hạ, có thể dễ dàng kiểm soát sự sống chết của các trận sư dưới trướng.
Dù sao, việc tu hành của các trận sư thực sự tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, hơn nữa, nguyên đồ trận pháp và bí kíp công pháp đều bị chiếm giữ bởi một số tông môn do các cao thủ trận sư thành lập, vì thế rất khó để tán tu có thể tiếp cận được với chúng, bởi vậy mới tạo nên đặc điểm, miễn là trận sư thì người đó chắc chắn là có quyền có thế.
Bởi những lý do đó, tán tu chỉ còn cách gia nhập hiệp hội trận sư để có được cơ hội tiếp cận với các nguyên đồ trận pháp mà bọn họ ngày nhớ đêm mong, nên, khi đụng phải một tên Tạ Thiên Hành được hiệp hội trận sư chống lưng, thì cách làm sao để xử lý hắn, trở thành một việc khó giải quyết đối với bọn họ.
Vài người đứng một bên thầm nói: “Phá bỏ cả công pháp và tu vi đấy, thế hai mươi năm tu luyện sẽ hóa thành hư vô rồi, sau này cũng không thể tiếp tục tu hành trận pháp nữa, đây chẳng phải là đang muốn hủy hoại hắn hoàn toàn luôn sao, Thương Hoàn mặt kệ thật đấy à?”