Một người khác khẽ đáp: “Ngươi ngốc à, không xem thử chuyện Tạ Thiên Hành đã phạm phải là chuyện gì. Nếu là người khác, dám cả gan học trộm ẩn trận cấm thuật đó, vậy chỉ có duy nhất một con đường chết thôi.”
“Hơn nữa hắn còn dùng nó để đả thương Lục Thanh Hà, nghe nói là đã cắt đứt linh mạch của Lục Thanh Hà, như thế có khác nào là bị phế bỏ không.”
“Kết quả như vậy, cũng coi như là trận sư đã làm theo lẽ công bằng thông thường rồi, nếu nói bọn họ không thèm để ý đến mặt mũi của Thương Hoàn ư, hừ, ta không tin.”
Chung Định hướng mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt sáng quắc, giọng nói vang như chuông: “Tạ Thiên Hành, ngươi có ý kiến gì không?”
Bề ngoài, hắn như đang hỏi ý kiến của Tạ Thiên Hành, nhưng thực chất đó câu hỏi dành cho Linh Hư Tử.
Linh Hư Tử ngồi ngay ngắn một bên, mí mắt rũ xuống, đôi mắt nhắm lại, tựa như đang dưỡng thần, không lên tiếng, lúc này Chung Đình đã thầm an tâm.
Tạ Thiên Hành nhàn nhạt nói: “Tại hạ không có ý kiến gì.”
Chính hắn thậm chí cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cứ nghĩ lần này bản thân không chết thì cũng sẽ bị lột sạch da ra chứ.
Sư tôn………..
Haizz, cuối cùng hắn vẫn đem đến phiền phức cho Thương Hoan rồi.
Việc hành hình sẽ do Thất Sơ Đạo Nhân tự mình ra tay.
Lòng bàn tay hắn sáng lên hiện ra bảy cái trận bàn, cái đầu tiên được được phóng đi, dừng lại trên người Tạ Thiên Hành, mặt hắn lập tức trắng bệch.
Thục Hồn Trận.
Là trận pháp chuyên được trận sư dùng để trừng phạt tội nhận, khi bảy cái trận bàn lần lượt được phóng đi hết, thì toàn bộ trận pháp tu vi cùng công pháp do Tạ Thiên Hành sở hữu từ trước đến nay, sẽ bị phá hủy toàn bộ.
Hệt như một tên vô dụng.
Quá trình hành hình vô cùng thống khổ, đã có rất nhiều người không dám xem, quay mặt tránh đi, đặc biệt là các nữ tu ở Thương Hoàn, hốc mắt dần đỏ ửng từ lâu, chỉ là chẳng có một ai phát ra tiếng cả.
Sự đau đớn về hai mặt, thể xác lẫn tinh thần khiến đầu óc của Tạ Thiên Hành không còn được minh mẫn nữa.
Dưới tác động của Thục Hồn Trận, ý thức Giang Lão vốn bị trói buộc trong thân thể hắn cuối cùng cũng có thể vượt qua kết giới, mới vừa trồi ra đã đụng phải tầng thứ tư của Thục Hồn Thận mà rơi xuống.
“Không phải là đã dạy ngươi cách tránh khỏi trói buộc của trận pháp này rồi hay sao, mau trốn đi!” Giang lão vừa kinh ngạc vừa tức giận, lạnh giọng nói, “Thừa lúc tác dụng của Thục Hồn Trận vẫn chưa phát huy hết hiệu lực, ngươi chạy nhanh!”
Lần này, Tạ Thiên Hành không nghe hắn nữa.
Thân thể Tạ Thiên Hành đau đớn, không kìm được mà run rẩy, cười khổ, lên tiếng, “Có sư tôn ở đấy, ta trốn thế nào được.”
“Ngươi là đồ đệ duy nhất của hắn ta, hắn kiểu gì cũng sẽ nói giúp ngươi vài câu thôi!” Giang lão cả giận nói, “Đều là Thiên Thu Tuế cả, có chút chuyện như vậy mà không làm được sao!”
“Giang lão, đến bây giờ, ngài còn chưa nhìn rõ tình thế ư.” Tạ Thiên Hành trầm giọng nói, “Sư tôn đến đây là vì muốn bảo toàn tính mạng của ta, và, vì —- sợ ta trốn đi.”
“Chỉ khi ông ấy ở đây, ta mới không trốn, cũng trốn không thoát.”
Dưới đại năng của tu vi ngàn năm, hắn chẳng có chỗ nào có thể che dấu được.
Hay nói, ông ấy không hổ là sư tôn, hiểu rất rõ hắn.
Cuối cùng, trận bàn thứ bảy đã dần dần tụ lại trên đầu Tạ Thiên Hành.
Đáy lòng hắn không kìm được mà khẽ run lên.
Ánh mắt hắn nhẹ tựa lông hồng, bị gió thổi nhẹ, thoáng quét qua người Kỳ Niệm Nhất, rồi giống như chưa có chuyện gì mà rời đi.
Chỉ là, lúc hắn liếc thấy một nam tử xa lạ bên cạnh nàng, ánh mắt đã dừng lại một chút.
Một giây đó, Lục Thanh Hà vô cảm đối mắt với Tạ Thiên Hành, khoảnh khắc đó chẳng ai biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Trận bàn ầm ầm rơi xuống, Tạ Thiên Hành như bị giáng một tia sét ngay đầu, không thể cố gắng chống đỡ thêm, suy sụp, ngã nhào trên mặt đất.