Tu hành suốt hai mươi năm, giờ đây, tu vi của hắn đã dần dần bị rút ra ngoài, làm hắn có thể cảm nhận được tất cả những thứ xúc cảm mà từ trước đến nay, hắn chưa từng trải qua, lòng bàn tay dính đầy cát bụi, tiên cốt được rèn luyện hằng ngày đã không còn trong như ngọc nữa, linh lực và trận bàn cũng theo đó mà hóa thành hư vô.
Hình như không chỉ tu vi, mà một vài ký ức vụn vặt, dường như đang từ từ rời xa hắn.
Bên tai là tiếng gầm rú thống khổ của Giang Lão, tuy, sau này ông ta mới bám lên người hắn, nhưng tác dụng của Thục Hồn Trận lên thân thể hắn, chính Giang Lão cũng cảm nhận được sự đau đớn tương tự.
“Không được, đó là ngàn năm tu vi và ký ức quý giá của ta, không được, các người không thể lấy đi! Trả lại cho ta!”
Trong thanh âm không cam lòng của Giang Lão, Tạ Thiên Hành nhẹ nhàng nhắm mặt.
Cuộc hành hình kết thúc.
Muốn phá hủy hoàn toàn công pháp và tu vi thuộc về một người nào đó, là chuyện tương đối khó khăn, thời gian thực hiện hình phạt kéo dài khoảng chừng một canh giờ, Tạ Thiên Hành đã đau đến mức không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ là ý thức trong đầu hắn vẫn rất tỉnh táo.
Hắn chán chường nghĩ, tự mình phế bỏ linh mạch của Lục Thanh Hà, trận sư phế đi tu vi của chính hắn, chặt đứt luôn ý niệm tu hành trận pháp sau này mà hắn từng nghĩ đến.
Công bằng thật.
Toàn thân hắn dính đầy vệt máu, cảm thấy chuỗi hành hình cuối cùng đã kết thúc, đầu óc dần dần tỉnh táo, lồm cồm bò dậy.
Các đệ tử Thương Hoàn rốt cuộc vẫn không nhịn được, tiến đến vây quanh muốn nâng hắn lên, chẳng qua đã bị Linh Hư Tử phất tay, ra hiệu dừng lại.
Linh Hư Tử chậm rãi bước đến, đứng trước mặt Tạ Thiên Hành đang phủ phục dưới đất, ánh mắt u ám, biểu cảm chẳng mấy rung động.
“Thiên Hành, ngươi nên biết, tuy hình phạt của trận sư đã kết thúc, nhưng, hình phạt của vi sư thì vẫn chưa.”
Giọng nói Tạ Thiên Hành khàn khàn, từ cổ họng phát ra một câu nói đứt đoạn: “Đệ tử…… Biết ạ.”
Linh Hư Tử nhàn nhạt như không, mở miệng:
“Nếu thế, bắt đầu từ hôm nay, hủy bỏ chức Thương Hoàn thủ độ của Tạ Thiên Hành. Sau khi quay về Thương Hoàn, lập tức nhốt hắn vào ngục phong để suy ngẫm về lỗi lầm của chính mình. Nếu không có sự cho phép của ta, hắn, sẽ bị cầm tù trong ngục phong suốt đời.”
Lời vừa dứt, tiếng xì xào chung quanh lập tức vang lên.
Thật ra, không phải cứ là đồ đệ của chưởng môn thì sẽ được ngồi chễm chệ lên cái ghế thủ đồ.
Đối với một tông môn mà nói, hai chữ thủ đồ, chính là người đứng đầu, đại diện cho tất cả đệ tử trong môn.
Là tấm gương phấn đấu cho các đệ tử còn lại.
Thương Hoàn thủ độ còn có thể phụ việc dạy học cho các đệ tử, trong tay kiểm soát tất cả các trận pháp phòng ngự trên dưới, bên ngoài, có thể trực tiếp thống lĩnh tất cả các nhân sĩ thuộc Thương Hoàn.
Nói cách khác, thủ độ chính là người thừa kế chức vụ chưởng môn đời tiếp theo.
Thương Hoàn không có trưởng lão chấp pháp, chỉ có chưởng môn và thủ tọa.
Chưởng môn chịu trách nhiệm xử lý sự vụ, thủ tọa chịu trách nhiệm sát phạt.
Người đầu tiên của thế hệ này chính là Ôn Hoàn Ngọc được tiếp quản lệnh bài từ Mặc Quân, nhưng hắn là một y tu, không có năng lực chiến đấu, người trước đây thật sự nắm giữ lệnh bài này chính là Yến Hoài Phong.
Còn bây giờ, tấm lệnh bài kia đang nằm trong tay Kỳ Niệm Nhất.
Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, vậy vài năm nữa, chức chưởng môn Thương Hoàn và vị trí thủ tọa sẽ được giao cho Tạ Thiên Hành và Kỷ Niệm Nhất.
Chỉ là hiện tại, Linh Hư Tử đã lấy đi chiếc ghế thủ đồ của Tạ Thiên Hành rồi.
Khóe môi Tạ Thiên Hành khó khăn cong lên, khom lưng cúi đầu, dùng âm thanh khàn khàn mà nói: “Tạ ơn sư tôn.”
“Nhưng.………”
Linh Hư Tử nói tiếp: “Ngươi vẫn là đệ tử của ta.”