Không còn là thủ đồ, không có nghĩa là hắn đã bị trục xuất khỏi sư môn.
Ánh mắt Linh Hư Tử trong suốt, bình thản nói:
“Hồi môn suy ngẫm lại đi.”
Tay áo hắn phất lên, Tạ Thiên Hành Lập tức biến mất, chỉ còn lại vài vết máu đỏ thẫm.
Chẳng ai biết, cái thân thể tàn tạ chẳng còn chút linh lực hay tu vi nào của hắn, khi bị chuyển thẳng đến Ngục Phong thì kết cục cuối cùng sẽ thành cái dạng gì.
Người trong Thương Hoàn, ai ai cũng biết Ngục Phong là nơi mà các hồn ma bị giam giữ.
Những trận gió quét và ánh lửa cháy bỏng luôn xoay vần, mãi mãi không dứt, trong vùng trời nhỏ bé đó, không ai có thể hấp thụ linh lực cả.
Nhưng con đường này, đối với Tạ Thiên Hành mà nói vẫn còn khá nhẹ nhàng.
“Cảm giác thế nào?” Sau khi mọi thứ kết thúc, Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng hỏi.
Lục Thanh Hà cúi đầu nhìn đôi bàn tay của bản thân, suy nghĩ một hồi, đáp: “Khá tốt.”
“Ta và hắn, đều phải bắt đầu lại từ đầu.”
Trầm mặc thêm vài giây, hắn nói tiếp: “Cứ thế đi.”
Lục Thanh Hà xua xua tay, nhấc chân bước về phía trước, phất ống áo về sau, lười biếng, tùy ý xen lẫn chút tiêu sái.
“Coi như là được trẻ lại mấy tuổi.”
Tạ Thiên Hành đã bị đưa đi, những người vây xem cũng theo đó mà tản ra.
Kỷ Niệm Nhất và Lục Thanh Hà là nhóm người rời khỏi sau cùng, sau khi đám đông giải tán hết, cô nhìn thấy một người vẫn còn dừng chân nơi đấy.
Minh Nhiên.
Nhắc mới nhớ, từ lúc nàng và Minh đại tiểu thư đánh nhau ở Vô Vọng Hải thì hai người đã không còn va chạm gì nhiều nữa, tuy đều đến tham gia Nam Hoa Luận Đạo, nhưng Minh Nhiên đã sớm bị đánh bại bởi chính chính đệ đệ ruột của mình, Minh Lạc. Mất đi cơ hội tham gia vòng chung kết.
Mà người Minh gia duy nhất có hi vọng đoạt được vị trí đầu bảng, tiểu thiếu gia Minh Lạc, lại bị đánh bại bởi Lục Thanh Hà ngay lúc chọn ra mười sáu người lọt vào vòng chung kết.
Kết quả là, Minh gia đã thua triệt để ở Nam Hoan Luận Đạo này, hiện nay, trên thiên hạ có sáu người đạt Thiên Thu Tuế, bọn họ ai cũng có đệ tử dưới trướng tham gia thi chung kết, chỉ một mình Minh gia vẫn chưa có ai chen được vào đó cả, lúc ấy vài người còn thầm bàn tán, cảm thấy thế gia đứng đầu Tây Châu, Minh gia, có lẽ đã bắt đầu suy thoái rồi.
Hơn nữa, thái độ của Minh đại tiểu thư đối với người của Thương Hoan hình như không tốt lắm, trên đường có lỡ may chạm mặt, nàng đếu hướng ánh mắt nhìn thẳng, căn bản chẳng muốn có thêm bất cứ giao tình dư thừa nào.
Chỉ là việc hôm nay Minh Nhiên đến đây cũng là điều có thể đoán trước được.
Tuy không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa Minh đại tiểu thư và Tạ Thiên Hành, nhưng chắc hẳn là mấy việc liên quan đến tình cảm.
Minh Nhiên thất thần đứng trong viện hồi lâu, vài hạt mưa bắt đầu, tí tách, tí tách rơi xuống, nàng không mở dù, hạt mưa đang dừng trên vai nàng, bị một tầng linh lực bao quanh thân thể chặn lại, cả người khô ráo.
Nhưng Kỳ Niệm Nhất vẫn đưa một chiếc dù đến.
Trong viện càng lúc càng ít người, Minh Nhiên tất nhiên có thể nhìn thấy được Kỳ Niệm Nhất.
Ánh mắt nàng ta đặt lên chiếc dù Kỳ Niệm Nhất đưa qua, kiêu ngạo hất cằm, cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của bản thân trước mặt nàng: “Ta không cần đồ của ngươi.”
Kỷ Niệm Nhất khó hiểu thu tay: “Ồ, sao không nói sớm.” Rồi liền xoay người, giơ chiếc dù về phía Lục Thanh Hà.
Lục Thanh Hà ngơ ngẩn nhìn chiếc dù một lúc, nghĩ nghĩ vài giây, hắn lập tức cầm lấy, bung dù lên, che được một nửa bên người Kỳ Niệm Nhất, một nửa người bên mình, để cho Minh Nhiên tự mình dầm mưa.
Lông mày Minh Nhiên không nhịn được mà dựng ngược lên, lạnh giọng nói: “Đây là cách cư xử của Thương Hoàn các người hay sao?”
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu nói: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng đâu có ở Thương Hoàn.”
Ngụ ý là, nàng không có nghĩa vụ phải chiêu đãi đại tiểu thư như nàng ta.