Thấy nàng lộ ra vẻ tò mò, gã mới nói:
“Từ tháng trước, sau khi người Văn gia bị thương nặng ở bên ngoài trở về thì các đảng thế lực cũ ở Xuyên Tây chúng ta âm thầm quấy rối. Cho nên lãnh trưởng hạ lệnh nghiêm tra, người không có huyết mạch chi lực thì không được vào thành. Bất quá chỗ ta có một lọ linh dược, sau khi dùng có thể ngụy trang thành huyết mạch Thần Chỉ.”
Kỳ Niệm Nhất nghiền ngẫm nói: “Văn gia bị thương nặng? Văn gia bị thương thì có liên quan gì đến đảng thế lực cũ.”
Gã đàn ông kinh ngạc nói: “Sao ngài lại không rõ những chuyện này? Đây là chuyện mà mọi người Thần Cảnh chúng ta đều biết.”
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Trong nhà có lệnh, tu vi không đạt yêu cầu, không được ra ngoài, đây là lần đầu tiên ta rời nhà.”
Bản lĩnh nói bậy của nàng càng ngày càng lợi hại, bây giờ gặp loại tình huống nào nàng cũng có thể thuận miệng đáp lời trôi trải.
Không ngờ gã đàn ông suy nghĩ một lát rồi dùng một ánh mắt kính sợ nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngài vừa từ trong Thần Sơn ra?”
Kỳ Niệm Nhất không biết Thần Sơn là cái gì, nhưng Thiên Thính nói cho nàng biết gã đàn ông này cho tới bây giờ chưa hề nói dối, vì vậy nàng liền thuận theo lời gã nói tiếp tục nói bậy bạ.
Nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường có cất giấu chút hoài nghi nhìn gã đàn ông.
Vừa thấy vẻ mặt của nàng, gã liền hiểu.
Gã xoay người về phía nam, nghiêng người bái một bái, vẻ mặt tương đối thành kính.
Lúc trước trên mặt gã còn lộ vẻ tính kế nhưng bây giờ đã biến mất hầu như không còn, có thể nhìn ra, Thần Sơn trong miệng gã thật sự là kính ngưỡng của gã.
Hướng gã nhìn chính là núi Trác Quang.
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới biết vì sao trong những tin tức nàng nghe được, rất ít khi xuất hiện ba chữ núi Trác Quang.
Mặc dù địa lý phân chia ngọn núi này lấy danh là Trác Quang, nhưng ở trong lòng người dân Nam Cảnh ngọn núi này có tôn xưng là Thần Sơn.
Gã còn gọi nơi này là Thần Cảnh.
Thần Cảnh, Thần Sơn, huyết mạch Thần Chỉ.
Nếu như huyết mạch Thần Chỉ chính là máu Bạch Trạch, vậy hai cái tên gọi trước làm như thế nào có được.
Khi gã đàn ông xoay người bái lạy núi Trác Quang, thì Kỳ Niệm Nhất dùng Thiên Nhãn nhìn trộm gã.
Ánh mắt nàng lóe lên chút kim quang, không có ai chú ý tới.
[Nam Cảnh sơn vũ - Đỗ uy – Kim Đan (trung kỳ) – Huyết mạch nhị phẩm]
Đỗ Uy thành khẩn cúi đầu trước Thần Sơn, sau đó mới tôn kính nói với Kỳ Niệm Nhất:
“Đã nghe nói từ lâu trong Thần Sơn có một vị có huyết mạch Thần Cảnh cửu phẩm đã lánh đời ẩn cư mấy trăm năm, ngài có yêu cầu rất cao đối với đệ tử dưới gối, cần phải tiến giai ít nhất đến Nguyên Anh cảnh mới có thể ra ngoài hành tẩu, không ngờ tới hôm nay ta có thể gặp mặt, thật lấy làm vinh hạnh.”
Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ nhanh, nàng không biết chuyện ẩn sĩ trong Thần Sơn này có bao nhiêu phần đáng tin cậy, nhưng nàng biết bây giờ thận phận này là lựa chọn tốt nhất cho nàng.
Nàng bí hiểm nói: “Sư tôn ta khiêm tốn, không thích phô trương, việc này xin đừng truyền ra ngoài.”
Đỗ Uy càng thêm bội phục: “Các cao nhân ẩn thế trong Thần Sơn không ai không phải là anh hùng trải qua trận thánh chiến năm đó, ngài ấy có huyết mạch thuần khiết cực cao không nói, lại còn khiêm tốn nội liễm như thế, thật sự làm người ta khâm phục.”
Vì thế Kỳ Niệm Nhất lại nghe được một từ mới - Thánh chiến.
Xem ra Nam Cảnh mấy trăm năm chưa giao lưu trao đổi với ngoại giới, vậy mà bên trong lại gió nổi mây phun không ít chuyện.
Kỳ Niệm Nhất còn chưa nói gì, Đỗ Uy đã giúp nàng hoàn thành câu chuyện.
Chợt gã nói: “Thánh Huy chi hội sắp tới, hiện giờ các huyết mạch giả cao cấp ở mọi nơi đang nhao nhao đến chủ thành để chuẩn bị tham gia tranh cử Thần Tử, nói vậy các hạ cũng đang đến đó đi.”