Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 352. Chương 352

Chương 352. Chương 352 Chương 352. Chương 352

Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà các hạ không dạy, ở Thần Cảnh của chúng ta, lấy huyết mạch vi tôn. Thần huyết vốn chính là thiên bẩm thần ban, huyết mạch cửu phẩm của các hạ vừa xuất hiện, không cần nhiều lời, cũng sẽ không có ai nghi ngờ ngươi.”

Nói xong, Thượng Quan Hi thản nhiên rời đi.

Lúc nàng ta đi, ngay cả làn váy cũng không lay động, sau khi xuống lầu, trong khách xá lại xuất hiện một hình ảnh kinh hoàng.

Tầng một của khách xá, ngoại trừ người trong tiệm, tất cả khách quan còn lại tiến vào đều bị nữ tu tên A Ly kia một tay khống chế, ngân thương của nàng ta dao động, rào chắn giống như khảm chặt ở trước mặt tất cả mọi người.

Trong đây hơn phân nửa đều là thế lực các nơi bên trong thành Dương Bắc tiến đến dò xét báo tin hoặc là tiên phong chiêu mộ Kỳ Niệm Nhất, đủ để thấy được câu nói trùng hợp mới chiếm được ưu thế trước đó của Thượng Quan Hi chỉ đơn thuần là lời khách sáo, rõ ràng là nàng ta kêu người khống chế tất cả những người đến trước khác, để bản thân giành đến trước.

“Được rồi, bây giờ có thể thả cho bọn họ vào.”

A Ly theo ý nàng ta buông bỏ khống chế, trong ánh mắt oán hận của những người còn lại, Thượng Quan Hi tao nhã bước lên xe ngựa màu xanh tuyết ban đầu của nàng ta, trước khi màn xe dày nặng buông xuống, nàng ta liếc mắt nhìn về hướng lầu ba của Kỳ Niệm Nhất.

“A Ly, ngươi nói xem nàng ta sẽ lựa chọn thế nào?”

Nữ tu thân cao chân dài nói ít đến mức đáng thương, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh ngạc.

“Gia chủ yên tâm, nếu như nàng ta không muốn, ta sẽ đi trói nàng ta đưa đến.”

Thượng Quan Hi lập tức mỉm cười: “Không vội, ta cảm thấy nàng ta là một người ăn mềm không ăn cứng.”

Một lát sau, nét cười của nàng nhạt dần, nhẹ giọng hỏi: “Có nhìn ra không, tu vi của nàng ta thế nào? Dùng thuật kích hoạt của phái nào?”

A Ly trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu.

“Cái gì cũng không nhìn ra.”

“Thật là kỳ lạ.” Xe ngựa màu xanh tuyết đi xa, chỉ để lại nghi vấn của Thượng Quan Hi trong xe ngựa.

“Thần Cảnh của chúng ta, khi nào lại xuất hiện một người như vậy.”

Thượng Quan Hi đi rồi, Kỳ Niệm Nhất mới thật sự có cảm giác khung cửa sắp bị đè nát.

Tất cả những người dưới lầu tiến đến chiêu mộ cùng đi lên, thấy bị lấp kín, suýt nữa vung tay đánh nhau trước cửa lầu ba, được chủ quán ôn tồn ngăn lại, chỉ là ai trước ai sau vẫn không thể tranh ra kết quả.

Kỳ Niệm Nhất nhíu mày, trong lòng tính thời gian, Phi Bạch thấp giọng nhắc nhở: “Chỉ còn có mười lăm phút.”

Nàng nhẹ giọng nói: “Đều vào cả đi, thời gian của ta rất ít, không có thời gian nghe từng người.”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người tiến đến chiêu mộ đều trợn tròn mắt, nhìn Kỳ Niệm Nhất mở cửa nhường đường, bản thân ngồi xuống giữa phòng, nhẹ cằm hất lên: “Nói đi, là nhà nào tới.”

Nàng cư xử như vậy, ngược lại làm cho những người tiến đến thử nàng có chút không nắm bắt được.

Phi Bạch ở bên canh phát ra tiếng cười nhẹ: “Ngươi học cũng quá nhanh rồi đó.”

Kỳ Niệm Nhất làm giá, nhưng sắc mặt lại không thay đổi, lòng thầm nói với Phi Bạch:

“Bọn họ đều nói, ta chính là người mang huyết mạch cửu phẩm mấy trăm năm chưa từng có, trân quý như thế, làm giá một chút thì có sao, nếu như ta không có bất cứ yêu cầu gì, sợ là bọn họ mới nghi ngờ lai lịch của ta.

Nhóm người này muốn chiêu mộ ta, kêu ta lấy danh nghĩa của bọn họ đi tham gia hội Thánh Huy, vậy thì ta phải làm giá một chút, mới có thể không cô phụ sự hoan nghênh nhiệt liệt của nhân dân Nam Cảnh dành cho ta."

Phi Bạch liên tục gật đầu: “Sao ta lại cảm thấy, để ngươi vào Nam Cảnh, giống như thả sói vào chuồng dê vậy.”

Kỳ Niệm Nhất làm trò trước mặt mọi người, mỉm cười chớp chớp hai mắt với Phi Bạch.

Thành Dương Bắc, phủ thành chủ.

Ngón tay của mỹ phụ nhân mặc Hoa phục gõ nhẹ lên mặt bàn, mắt phượng khẽ nhướng lên: “Ồ? không chịu đến phủ thành chủ, kiên trì muốn ở khách xá.”

Bình Luận (0)
Comment