Cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
Linh Hư Tử gõ gõ trên Tứ Phương Tượng, quay đầu lại hỏi: “Thật sự đi rồi?”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu khẳng định: “Nam Cảnh… thật sự không giống như ta tưởng tượng.”
Linh Hư Tử cười nhẹ một tiếng, giống như có chút cảm thán: “Các ngươi cũng thật sự dám làm.”
Hắn nói với Thu Sơn: “Thực nghiệm sau này không cần phiền phúc như vậy, ngươi cần bất cứ thứ đồ chơi gì, sau này Thiên Hỏa Phong Vãng sẽ toàn lực phối hợp với ngươi, trước tiên hãy thử giải quyết vấn đề hiện có, hoàn thiện đến trình độ tốt nhất, rồi xem xem có thể sản xuất hàng loạt hay không.”
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía quái vật kim loại khổng lồ.
Vào một ngày không biết khi nào sẽ chính thức giao chiến cùng Thâm Uyên, quái vật kim loại này, sẽ đề cao đáng kể cơ hội sống sót của nhân loại bọn họ trên chiến trường Thâm Uyên.
thanh liên kiếm tôn mang theo bầu rượu cũng gõ gõ phía trên Tứ Phương Tượng, nói với Thu Sơn: “Cô, lợi hại thật nha.”
“Vật này, chắc chắn rất có tác dụng.”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu nói: “Ít nhất cũng có thể giúp cho kiếm tôn ngài dễ dàng tìm được đường.”
Thanh Liên kiếm tôn tức giận dùng bầu rượu gõ nhẹ lên đầu nàng một cái.
Lúc nhỏ khoảng thời gian nàng ở Thanh Liên Kiếm Phái không ngắn, cũng xem như là kiếm tu được kiếm tôn đích thân dạy kiếm thuật, trên đời này không có được mấy người dám trực tiếp giễu cợt chuyện mở đường dở tệ của kiếm tôn, nàng cũng có thể xem như là một người trong số đó.
Thu Sơn mím môi, kiên định nói: “Chưởng môn yên tâm, ta nhất định sẽ cải tạo nó hoàn mỹ không khuyết điểm.”
Linh Hư Tử nhàn nhạt gật đầu, quay đầu lại nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi đến đây với ta.”
Kỳ Niệm Nhất mờ mịt rời đi theo Linh Hư Tử, cuối cùng xoay người ra hiệu với Thu Sơn, âm thầm hẹn thời gian gặp mặt lần sau.
Nhưng không ngờ rằng, Linh Hư Tử lại đưa nàng đến Minh Kính Đài.
Lần này, Ôn Hoài Du và Thanh Liên kiếm tôn cũng cùng đến đây.
Trên Minh Kính Đài, vết cháy đen thật lâu trước kia nàng ở chỗ này dẫn thiên lôi chém Mạnh Hồng Tuyết vẫn chưa biến mất, chỉ là bị lớp tuyết mỏng che phủ, mơ hồ lộ ra màu đen loang lổ.
Từng trận gió thổi qua trên Minh Kính Đài, rất nhanh đã có gió nhẹ thổi tuyết rơi lên vai.
Linh Hư Tử hiển nhiên không có tâm trạng nói chuyện gì đó, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nói đi, Nam Cảnh là một nơi như thế nào?”
Bóng dáng của Phi Bạch hiện lên từ trong kiếm, sau khi đơn giản nhìn nhau, trong lòng Kỳ Niệm Nhất cũng sáng tỏ.
Cho dù là kiếm tôn hay Linh Hư Tử, đều giống như Phi Bạch nhiều năm trước, ngại với “lĩnh vực” ngàn năm tuổi phong tỏa của vị kia ở Nam Cảnh, không thể biết tình huống thật sự trong Nam Cảnh.
Bóng lưng hắn có chút hiu quạnh, không sinh động hoạt bát giống ngày trước, sau khi điềm tĩnh lại, lại có dáng vẻ hiếm có của đại tông chưởng môn đệ nhất thiên hạ.
Xem ra Tạ Thiên Hành làm những chuyện như vậy, mang đến cho hắn đả kích cũng không nhỏ.
Kỳ Niệm Nhất nhìn lại những người đang ở đây, nguyên nhân Linh Hư Tử tập hợp bọn họ cũng không khó đoán.
Hôm nay, là một trò chơi thành thật.
Nàng không trả lời vấn đề của Linh Hư Tử, mà hỏi ngược lại: “Hôm nay chưởng môn sư thúc đến đây, là vì Thâm Uyên lại có phản ứng?”
Theo lý mà nói thì không phải, lần trước có lẽ là lần hành động lớn nhất từ trước tới nay của chủ nhân Ảnh Họa được ghi lại, tất cả sợi tơ con rối đối phương phân tán ra đều bị nàng cắt đứt hết, chủ nhân Ảnh Họa hẳn phải đang bị thương rất nặng mới đúng, Thâm Uyên không có khả năng lại hành động vào lúc này.
Quả nhiên, Linh Hư Tử chỉ lắc đầu nói: “Tạm thời không có, từ trước trạm quan sát của Thần Cơ đến Thâm Uyên gần đây đã ổn định lại không ít, cho nên Tiên Minh đã làm trại dự bị của Thần Cơ, đang khua chiêng gõ mõ, chiêu mộ nhân tài ở khắp nơi.”