Thời điểm diễn ra Nam Hoa luận đạo, Tiên Minh đã tới tìm mấy người xếp hạng cao trong cuộc thi, hy vọng bọn họ có thể chủ động gia nhập nhằm khuyến khích những người khác gia nhập dự bị doanh, nhưng lúc ấy chẳng có bao nhiêu người hưởng ứng nên chuyện đó cũng không giải quyết được gì.
Không nghĩ tới hiện tại Tiên Minh vẫn muốn lập dự bị doanh.
Kỳ Niệm Nhất nhớ tới cốt truyện trong nguyên tác, nàng và Ngọc Sanh Hàn dần quen thuộc nhau là từ sau khi gia nhập Thần Cơ dự bị doanh, nhưng hiện tại qua hệ giữa nàng và Ngọc gia quá căng thẳng, cuộc hôn ước khiến người ta đau đầu kia vẫn phải tìm cách giải trừ mới được.
Linh Hư Tử nhìn sắc mặt nàng thay đổi, đổi chủ đề: “Nhưng mà, dù gần đây Thâm Uyên không có động tĩnh gì, nhưng xét theo kết quả quan trắc ở Thần Cơ trạm, tốc độ bành trướng của Thâm Uyên chưa bao giờ trì hoãn.”
Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất: “Theo dự đoán, thời gian trận chiến ở Thâm Uyên muộn nhất sẽ bùng nổ vào bốn năm sau, khả năng xảy ra trước cũng rất lớn.”
“Niệm Nhất, thời gian còn lại của ngươi không còn nhiều.”
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn Linh Hư Tử.
Vị chưởng môn sư thúc có thái độ lên xuống thất thường với nàng từ khi nàng nhập môn cuối cùng cũng tỏ rõ thái độ của mình.
Ôn Hoài Du nhìn bầu trời đầy tuyết bay, lạnh lùng nói: “Thoạt nhìn đây không phải nơi thích hợp tâm sự.”
Thái độ của Linh Hư Tử lại kiên quyết lạ thường: “Chính là chỗ này, Minh Kính đài.”
Kỳ Niệm Nhất than nhẹ một tiếng: “Chưởng môn sư thúc đều nói đến thế rồi, ta tiếp tục giả bộ không biết cũng không thích hợp.”
Nàng ngước mắt lên, ánh mắt trong veo mà sắc bén: “Nếu đã như vậy, có phải chưởng môn sư thúc cũng nên nói cho ta biết âm mưu của ngài và sư tôn hay không.”
300 năm trước, Vân Dã đã đúc một lò luyện kiếm để đúc thần kiếm, nhưng đúc thần kiếm chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch ngăn cản thiên mệnh của bọn họ.
Hiện giờ đã 300 năm trôi qua, Vân Dã bị nhốt trong kiếm, tất cả mọi người đều tưởng hắn đã chết, điều còn lại là ai là người kế thừa di nguyện của hắn, tiếp tục tiến hành kế hoạch này?
Sư tôn chắc chắn là một trong số đó, nhưng muốn nói hai vị Thiên Thu Tuế trước mặt này không tham dự vào, Kỳ Niệm Nhất không tin.
Linh Hư Tử và sư tôn là sư huynh đệ, Kiếm Tôn và sư tôn là bạn tốt, hơn nữa hình như còn từng có giao tình với Vân Dã.
Sư tôn biến mất hai mươi năm, nàng bị Tiên Minh theo dõi chặt chẽ, dưới tình huống như vậy mà nàng còn có thể bình yên vô sự lớn lên ở Thương Hoàn, có thể vui sướng chạy qua chạy lại giữa Thương Hoàn và Thanh Liên kiếm phái để học kiếm, không thể nào thiếu được sự che chở của hai vị Thiên Thu Tuế này.
Linh Hư Tử rũ mắt nhìn nàng.
Cô gái nhỏ trước kia được mang tới Thương Hoàn với đôi mắt không nhìn thấy, đi đường Ôn Hoài Du còn phải nắm tay hiện tại đã trưởng thành với tốc độ đáng kinh ngạc đến độ có thể tự mình xử lý một phía.
“Ngươi nói đúng.” Linh Hư Tử đứng cạnh vách núi, buồn bã nói, “Có vài lời quả thực đã tới lúc có thể nói cho ngươi.”
“Ta nghĩ tới hiện tại, chắc ngươi cũng biết không ít chuyện rồi.”
Linh Hư Tử lời ít ý nhiều: “Năm đó ngươi vào Thương Hoàn, đúng là do sư huynh đã đoán trước được tính toán của Tiên Minh vì vậy đã chuẩn bị trước. Thực ra bọn ta tính toán rất đơn giản - chuẩn bị cả hai phía.”
“Sư huynh nói với ta, Vân Dã đã chuẩn bị một thanh kiếm có thể chặt đứt thang trời, chỉ cần chặt đứt thang trời, dù bọn ta không khống chế được xu thế bành trướng tự nhiên của Thâm Uyên, nhưng cũng có thể phòng ngừa những thứ ghê tởm kia bò lên bằng thang trời.”
“Nhưng ngươi quá nhỏ, lúc ấy ngay cả thanh kiếm này cũng không rút ra được, bọn ta cần phải để cho ngươi có đủ thời gian trưởng thành.” Giọng Linh Hư Tử nhàn nhạt, “Nhưng ‘thời gian’ này phải đổi bằng người.”