“Sư huynh không nói với ta hắn biến mất nhiều năm như vậy là muốn làm gì, nhưng ta đoán, chắn hắn đã xuống Thâm Uyên rồi.”
Linh Hư Tử khàn khàn nói: “Sự bình tĩnh hiện tại của Thâm Uyên, là bởi vì một mình hắn đang trấn áp ở trong đó, hắn đang tranh thủ thời gian cho ngươi.”
Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, trong đôi mắt đen nhánh nổi đầy tơ máu: “Ta từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu cái giá để tranh thủ thời gian cho ngươi là bọn ta mất đi một vị Đại Thừa, cái giá này quá lớn, trên đời này không ai có thể trả nổi.”
Tất cả những người có mặt yên tĩnh nghe Linh Hư Tử nói chuyện, ngay cả Thanh Liên kiếm tôn cũng chỉ xách hờ nửa bầu rượu, không uống một ngụm nào.
“Không phải như vậy.”
Kỳ Niệm Nhất vừa nói xong câu đó thì bỗng thấy ngạc nhiên.
Bởi vì nàng nghe thấy ở bên cạnh, Phi Bạch không biết đã ra ngoài từ khi nào, đồng thời còn nói lời y hệt nàng.
Hai người nhìn nhau cười, Kỳ Niệm Nhất lại nói với Linh Hư Tử: “Chưởng môn sư thúc, ngài nói không đúng.”
“Quả thật, nếu không phải bởi vì sư tôn và Thần Cơ đang thay ta tranh thủ thời gian, có lẽ vào thời điểm mười tám năm trước khi ta vừa sinh ra đã bị Tiên Minh đưa đi rồi nhốt lại, làm ta chỉ có thể ngây thơ vô tri chờ chết. Nhưng dù là hiến tế hết thiên mệnh giả này đến thiên mệnh giả khác, ngươi, ta, tất cả mọi người trên đại lục này, có ai không phải đang chờ chết đâu? Những vật ở Thâm Uyên có lẽ sẽ giết sạch được, nhưng Thâm Uyên bành trướng chúng ta đành bó tay, nó ở đó, trông như một cái miệng khổng lồ, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ nuốt hết mảnh đại lục này.”
Kỳ Niệm Nhất không hề sợ hãi nhìn thẳng Linh Hư Tử: “Chưởng môn sư thúc, dù cho là Vân Dã của năm đó, sư tôn của hiện tại, hay là ta của tương lai, chúng ta suy nghĩ cũng đang thực thi hành động, là bởi vì chúng ta muốn hoàn toàn giải quyết Thâm Uyên, muốn nó phải hoàn toàn biến mất khỏi đại lục này.”
“Vì mục đích này, mất đi một Đại Thừa cảnh không là gì cả, dù có mất đi nhiều Đại Thừa cảnh hơn cũng không sao, chúng ta thắng được là một tương lai hy vọng.”
Kỳ Niệm Nhất nói, hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên phải, Phi Bạch đứng đó không biết đã nghe tới đâu, chỉ là ánh mắt nhìn nàng dịu dàng chăm chú.
“Ta nghĩ bọn họ cũng nghĩ như vậy.”
Linh Hư Tử có phản ứng như thế nào, Kỳ Niệm Nhất không vội xem, nàng chỉ nghe thấy Phi Bạch nhẹ giọng nói: “Không sai, ngươi đoán đúng rồi, chúng ta đang đánh cược niềm hy vọng này.”
Linh Hư Tử bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không nói nên lời, gian nan nói: “Thật kỳ lạ, rõ ràng sư huynh chưa từng dạy ngươi một ngày nào, nhưng lời ngươi nói ra lại giống lời năm đó huynh ấy nói với ta như đúc.”
“Năm đó ta không rõ, cùng là hy sinh, vì sao lựa chọn của Tiên Minh sẽ bị sư huynh bác bỏ, nhưng hắn lại lựa chọn một loại hy sinh khác, cùng là hy sinh, vì sao nhất định phải là hắn.”
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Đây là một logic rất xảo quyệt. Bởi vì lựa chọn của Tiên Minh là đưa người vô tội vào chỗ chết, đó không phải là hy sinh, mà là mưu sát. Mà sư tôn và các vị tiền bối ở Thần Cơ các vị, lựa chọn tự bản thân đi xây dựng một tuyến phòng thủ vững chắc, đây là điều họ thực sự muốn làm, họ không hề hối hận và cam tâm tình nguyện làm như vậy.”
Linh Hư Tử mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được rồi, ta sẽ không nói thêm gì nữa. Hoài Du cũng không có chiến lực, Hoài Phong không ở Thương Hoàn, bọn họ cũng đã giao lệnh bài thủ toạ cho ngươi, từ ngày hôm nay, ngươi chính là thủ toạ của Thương Hoàn. Từ nay về sau, dù ngươi muốn làm cái gì đi chăng nữa, Thương Hoàn vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc nhất của ngươi.”
Thủ tọa và chưởng môn nâng đỡ nhau, kiểm soát và đối trọng quyển lực lẫn nhau.