Thành Dương Bắc vì vậy mà đóng chặt cửa thành, kết giới cũng được gia cố lại.
Mà nhóm thành viên Quang Phục Hội lúc trước bị nàng đùa giỡn một trận kia, vẫn còn bị nhốt trong thành, bọn họ dựa vào phương thức ẩn nấp độc môn nên tạm thời còn chưa bị phát hiện.
Nhưng Kỳ Niệm Nhất đã thông qua thanh âm, nghe được phương hướng của bọn họ.
Nàng suy nghĩ một chút, một ý nghĩ lớn mật dần dần hình thành.
Vì vậy, dưới chân nàng có ánh sáng tím nhạt lan ra, khi mắt người ngoài nhìn rõ vầng sáng, thì bóng dáng Kỳ Niệm Nhất đã biến mất tại chỗ.
Thành Dương Bắc không tính là lớn nhưng rất phồn vinh, đây là tòa chủ thành có dòng người qua lại tương đối dày đặc ở quận Đan Khâu.
Bởi vì không lớn, cho nên tốc độ Kỳ Niệm Nhất giết tới địa bàn Quang Phục Hội cũng tương đối nhanh.
Kỳ Niệm Nhất nhìn quán rượu nhỏ trước mặt, không khỏi cảm thán sự thông minh của đám người này.
Khó trách trốn lâu như vậy còn chưa bị thành chủ phát hiện.
Khi vào thành bọn họ đã mở quán rượu công khai, ngày thường làm quen thân thiết với hàng xóm xung quanh, đến khi có chuyện, hàng xóm chỉ nghi ngờ những người có hành động kỳ lạ chứ không ai nghi ngờ nhà quen thuộc ở sát vách.
Kỳ Niệm Nhất vênh váo bước vào, bởi vì trong thành đang giới nghiêm, người tới uống rượu cũng ít, nên trong quán không một bóng người.
Trong tiếng hét của tiểu nhị, Kỳ Niệm Nhất gõ gõ mặt bàn, kết giới cách âm vô hình mở ra, nàng mỉm cười nói:
“Tự giới thiệu một chút, ta chính là huyết mạch giả cửu phẩm bị các ngươi cướp đi trong truyền thuyết.”
Một trận đấm đá của nàng khiến cho điếm tiểu nhị mơ hồ.
Hắn cảm nhận được kết giới cách âm Kỳ Niệm Nhất vừa thi triển, liền hiểu được nàng không nói đùa, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Tên tiểu nhị cởi khăn đang quàng trên vai xuống, ngồi đối diện Kỳ Niệm Nhất, nhìn kỹ nói: “Các hạ đặc biệt tới tìm chúng ta, chắc không phải vì để cho thành chủ Dương Bắc bắt chúng ta dễ dàng như vậy.”
Khi hắn nói chuyện, Kỳ Niệm Nhất cảm thấy trong quán rượu nhỏ có hơi thở của vài người đang chậm rãi tới gần nàng.
Nàng bất động thanh sắc, hỏi ngược lại: “Không mang bầu rượu lên cho ta sao?”
Tiểu nhị gõ tay lên mặt bàn, nói với người phía sau: “Đem bình rượu ngon cho khách quan.”
Lúc này các nơi trong thành đều là truy binh lùng bắt Quang Phục Hội, cửa sổ quán rượu nhỏ mở rộng, bọn họ ngồi đối thoại với huyết mạch giả cửu phẩm hại bọn họ lâm vào hoàn cảnh như thế này không chút che dấu và hoảng loạn nào.
Tuổi điếm tiểu nhị không lớn, hắn ta sinh ra có khuôn mặt hiền lành, nhưng nói chuyện và làm việc lại như một tay lão luyện trong giang hồ.
“Ngươi thật sự là huyết mạch giả cửu phẩm hôm đó?” Điếm tiểu nhị nghi ngờ hỏi.
Tay hắn ra hiệu mấy cái ở sau lưng, linh áp mơ hồ nhốn nháo trong tửu quán an tĩnh lại, chợt nghe Kỳ Niệm Nhất giống như không có việc gì thừa nhận: “Chính là ta, ngày đó ta nghe được động tĩnh của bọn ngươi, chạy ra khỏi thành trước các ngươi một bước.”
Nàng giống như chê đám người bọn họ bị nhốt trong thành này còn chưa đủ xui xẻo, lại bổ một đao: “Cửa động kết giới các ngươi tạo ra ở trong thành dùng rất tốt, lúc ta ra khỏi thành không bị ai phát hiện.”
Tiểu nhị nhăn nhó cái mặt tròn lại, nhớ tới ngày hôm đó, hắn cực kỳ vất vả để thoát thân khỏi sự truy lùng của vệ binh phủ thành, sau đó lại phát hiện cửa động kết giới đã đóng lại, thì tin lời Kỳ Niệm Nhất ba phần.
Kỳ Niệm Nhất khẽ nhếch môi: “Linh áp của vị đạo hữu ở lầu hai kia, có chút giống với linh áp của người dẫn đầu Quang Phục Hội các ngươi hôm đó, không bằng xuống gặp mặt nói chuyện chút đi?”
Nàng vừa nói lời này ra, không khí trong tửu quán càng có cảm giác áp bách.
Vẻ mặt tiểu nhị mặt tròn trong nháy mắt cảnh giác, hắn siết chặt nắm tay đang tập trung linh lực của mình.