Phi Bạch day mi tâm, đau đầu nói: "Đây là điều quái lạ nhất của Nam Cảnh. Bọn họ tự cao là hậu duệ của thần, không muốn giao lưu với những người bên ngoài, bởi vì một khi thông hôn thì huyết mạch của thần sẽ truyền cho đời sau, năng lực huyết mạch theo cha mẹ sẽ bị phai nhạt.
Người bên ngoài không thể vào được Nam Cảnh là vì Nam Cảnh được lĩnh vực của Thiên Thu Tuế bảo vệ, người ngoài không thể tự tiện xông vào được. Nhưng người Nam Cảnh không phải không ra được mà là trong lòng bọn họ vốn không muốn ra ngoài."
Kỳ Niệm Nhất cười khẽ vài tiếng: "Không phải như thế tiện cho ta sao."
Người Nam Cảnh tự nguyện phong bế bên trong cảnh nên không hiểu biết gì về bên ngoài.
Cho dù bây giờ nàng đã là nhân vật có chút tên tuổi trong Tu Chân Giới, nhưng người Nam Cảnh lại không biết được, điều này rất tiện cho nàng hành tẩu ở Nam Cảnh.
"Thật sự muốn dùng bí pháp kích hoạt huyết mạch này sao?" Phi Bạch hơi lo lắng.
Kỳ Niệm Nhất nhìn ngọc quyết trong tay, gật đầu chắc chắn: "Ta có thể cảm giác được, bí pháp này không có thương tổn gì với ta. Ngược lại, nếu như có thể kích hoạt thành công, vậy thì có lẽ sẽ thành trợ lực lớn đối với ta."
"Mấy ngày gần đây ta nghiên cứu một lượt tất cả những bí pháp kích hoạt huyết mạch mà Thượng Quan Hi tìm được ở Nam Cảnh, mặc dù phương pháp khác nhau nhưng bản chất thì không khác lắm, chỉ là độ tinh khiết của mấy loại thuốc và tu vi của người dẫn linh được ghi trong những bí pháp đó mới là mấu chốt để kích hoạt phẩm chất huyết mạch."
Phi Bạch nhìn dáng vẻ sáng láng của nàng thì nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sao ngươi cứ thích lấy mình ra để mạo hiểm vậy."
Kỳ Niệm Nhất dùng hai ngón tay kẹp ngọc quyết quơ quơ với hắn, tự tin nói: "Khi ngươi đủ nắm chắc chuyện gì đó thì nó không thể gọi là mạo hiểm, cùng lắm... Là cược một ván nhỏ với chính mình thôi."
"Thắng cược, tất nhiên ta sẽ thu hoạch được phong phú. Còn thua cược thì ta vẫn có tự tin thay đổi tình huống sau khi xong việc."
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày với hắn: "Ta gánh được nếu thua."
Phi Bạch giật mình sững sờ nhìn nàng, đột nhiên trong lòng như bị cái gì đó đâm một cái, có cảm giác quái dị khó diễn tả thành lời.
Hắn vội vàng quay đầu đi, rũ mi mắt xuống, che khuất đôi mắt, giấu đi nhịp tim hẫng mất trong trong nháy mắt đó của mình.
Chỉ là bỗng dưng lại thấy vô cùng may mắn, may mà lần này gặp được là nàng.
"Vẫn nên chờ về Thương Hoàn rồi hãy kích hoạt huyết mạch, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có người hộ pháp cho ngươi, còn có đại sư huynh của ngươi bên cạnh thì sẽ an toàn hơn." Phi Bạch nói.
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: "Không được, ở tại Nam Cảnh."
Nàng chỉ lên trời rồi nói: "Ta có thể cảm giác được, hơi thở của Bạch Trạch quanh quẩn ở khắp nơi trong Nam Cảnh, lúc nào cũng tác động tới ta."
"Có lẽ vẫn còn một nguyên nhân nữa mà người Nam Cảnh không muốn đi ra ngoài, đó là chỉ có ở Nam Cảnh thì tốc độ và hiệu suất tu luyện của những người mang huyết mạch này mới có thể cao như vậy, hơi thở Bạch Trạch có thể giúp họ rèn luyện năng lực huyết mạch của mình tốt hơn."
Nàng kiên định nói: "Nhất định phải kích hoạt huyết mạch ở Nam Cảnh, mới có thể phát huy ra được giá trị lớn nhất của năng lực huyết mạch trong người ta."
Nếu đã quyết định, vậy thì Kỳ Niệm Nhất bắt đầu chuẩn bị kích hoạt huyết mạch, không ngờ còn chưa tới thời gian nàng chuẩn bị xong thì đã có việc tìm tới cửa.
Mở cửa ra, đã thấy vẻ mặt nặng trĩu của Thượng Quan Hi.
Một lát sau, Kỳ Niệm Nhất đã biết Thượng Quan Hi đến đây làm gì.
Bởi vì, nàng vừa mới bước ra cửa phòng, đã nhìn thấy trong sân của mình đầy ắp người.
Trên mặt mỗi người đều viết - người tới kiếm chuyện.
Vào lúc Kỳ Niệm Nhất bị linh áp đủ mọi màu sắc trong sân vây quanh thì tiếng truyền âm bí mật của Thượng Quan Hi đã tới.