Gương mặt của Thượng Quan Hi phút chốc lạnh xuống.
Hôm nay, Đại Cung Phụng muốn kích hoạt khả năng của huyết mạch, chẳng phải là bí mật gì ở Thượng Quan gia, nhưng nàng ta không ngờ đến, đối phương sẽ khiến trời đất xảy ra dị tượng.
Nàng ta nhíu chặt đôi lông mày, nhìn về phía căn phòng yên ắng kia, sắc mặt trầm xuống, nói: “A Ly, mau dẫn người đến bảo vệ sân của Đại Cung Phụng đi, không cho bất cứ ai, thứ gì được đem vào trong đó.”
Nàng ta dừng vài giây rồi nói tiếp: “Đưa tất cả mọi người đến đây, trấn tại chỗ này hết cho ta.”
A Ly: “Gia chủ, bên cạnh ngài không thể không có người.”
“Hiện tại, người sắp đối diện với nguy hiểm, không phải ta!” Trên mặt Thượng Quan Hi hiện lên nét tàn khốc hiếm thấy.
Bước nhanh về phía, vạt áo màu tím nhạt của nàng ta gợn nên làn sóng nhỏ, gắn từng câu từng chữ, ra lệnh nói:
“Ai cũng không thể quấy rầy đến việc kích hoạt huyết mạch chi lực của Đại Cung Phụng.”
Thượng Quan Hi nắm chặt ngọc phù trong tay, khẽ suy tư, một mình bước đi, mở toang cửa của dinh thự Thượng Quan gia.
Bóng dáng mảnh khảnh pha chút gầy yếu, tu vi không cao, bàn tay nhỏ nhắn trói gà không chặt.
Nhưng nàng, chắn trước cửa Thượng Quan gia, thật giống như một vị anh hùng, không để ai xâm phạm vào nhà của nàng.
Quả nhiên, không đến một giây, toàn bộ lực lượng ở Dương Bắc Thành, thậm chí Đan Khâu quận cũng đã nhận được tin tức, nhanh chóng hành động, cùng nhau hướng đến Thượng Quan gia.
Mấy ngày trước Thượng Quan Hi sớm đã tuyên cáo việc mời Đại Cung Phụng đến chơi một chuyến.
Nàng ta sống chết giành về cho Thượng Quan gia một huyết mạch giả cửu phẩm, nghiễm nhiên trở thành đề tài được bàn luận sôi nổi vài ngày gần đây.
Không ít người cười nhạo Thượng Quan Hi cùng đường, mới lựa chọn một cách mạo hiểm nhất, giao tương lai của người nhà vào tay kẻ ngoại tộc.
Không ngờ, một khắc này thôi, Thượng Quan Hi cảm thấy, Đại Cung Phụng chính là sự đánh cuộc xa hoa nhất trong đời nàng ta, một lần liền thành công.
“Này là Hi tiểu thư đúng không, sao lại chắn ở chỗ này?”
Một giọng nữ trung niên uy nghiêm bất chợt vang lên, khiến Thượng Quan Hi lập tức nâng cao cảnh giác.
Nàng ta vốn đã đoán được, hôm nay chắc chắn sẽ có người đến làm loạn mà.
Lần dị tượng này, người ngốc cũng có thể nhìn ra sức mạnh từ trong huyết mạch của Đại Cung Phụng.
Thượng Quan Hi sựng lại vài giây, ngước mắt cười nhạt: “Thật không ngờ, đích thân tân thành chủ đến luôn cơ đấy, không thể tiếp đón ngài từ xa, Hi ta xin bồi tội với ngài.”
Nếu nói thái độ của Tân thành chủ còn khá lịch sự, thì đám người đang kéo đến phía sau, hoàn toàn không có ý tốt.
Thượng Quan Hi thu hết hình ảnh của bọn họ vào trong mắt.
thầm cười lạnh.
Nhóm người này cũng khá có kế hoạch đấy nhỉ.
Bề ngoài, đã có kha khá người trực tiếp chạy đến chỗ nàng ta gây sự, vậy, chắc chắn số người vẫn còn đang nấp trong bóng tối, không ít đâu.
Nhưng tên đã bắn, chẳng còn cách rút lại nữa rồi, bọn họ nhất định phải hoàn thành quá trình kích hoạt nhanh một chút.
Sau khi hấp thụ hết các linh dịch của nước thuốc, Kỳ Niệm Nhất lại cảm thấy, cảm xúc của bản thân thật giống với lúc tìm được đôi mắt Bạch Trạch ở trong cung, tinh thần bình tĩnh lạ thường, mạnh mẽ, vạn vật đều đang ở trong trạng thái trong suốt.
Loại cảm giác này chỉ tồn tại được trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã bị nàng dùng lý trí đè ép.
Nàng xoay người, mang theo một thân thể tỏa đầy hơi nước, liếc nhìn Phi Bạch.
Phi Bạch gạt hết mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hình ảnh dần mờ, hòa vào cơ thể nàng.
Để dẫn linh, cần có một cường giả có tu vi cao hơn nàng, người có thể dùng linh lực của bản thân để khơi thông thất khiếu, dẫn huyết mạch chi lực vào người nàng, thủ pháp như vậy tương đối nguy hiểm, chỉ sảy tay một chút thôi cũng đã có thể lại nội thương cho Kỳ Niệm Nhất.