Nhưng Phi Bạch lại khác, hắn đã từng có một thời gian khống chế cơ thể này.
Nên hắn hiểu rất rõ con đường nàng hay vận chuyển linh lực.
Hắn vốn là người thích hợp với chuyện này nhất.
Chỗ tối, bóng người chen chúc nhau.
Thượng Quan Hi đã điều động hết nhân lực nằm trong khả năng của mình, chạy đến bảo vệ viện của Kỳ Niệm Nhất, mặc dù A Ly vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có thể tuân theo lời nói của Thượng Quan Hi.
Tay nàng ta cần ngân thương, nhắm mắt lắng nghe, linh lực cứ thế tỏa ra, người nàng ta mang đến đều đang xếp phía sau, vị trí đứng khá kỳ lạ, tựa như đang bày ra một kiểu trận pháp quái dị.
Nếu lúc này Kỳ Niệm Nhất có thể nhìn thấy, nàng chắc chắn sẽ nhìn ra, đây là trận pháp thường dùng của Thượng Quan gia, giống với mấy loại Thương Hoàn dùng để làm bài huấn luyện hằng ngày cho các đệ tử trong môn, thông qua việc tiếp nối linh lực giữa những người tham gia mà khiến cho họ có thể phát huy năng lực đến mức cực đại.
Cùng lúc đó, vô số bóng người vụt ra từ chỗ tối, sát khí đằng đằng, tàn nhẫn phóng đến, hướng thẳng về phía căn phòng của Kỳ Niệm Nhất.
Mục đích của bọn họ chính là trừ khử kình địch của Thánh Huy chi hội.
Mà tu vi chẳng đến trúc cơ cảnh của Thượng Quan Hi, khi đối mặt với thế lực khắp Xuyên Tây tiến đến trước cửa phá phách, lại chỉ nhếch mép cười khẽ:
“Hôm nay, tại hạ chẳng thể mời các vị ngồi xuống uống trà được rồi.”
Thái độ của nàng ta kiên định vô cùng, khiến Tân thành chủ có hơi buồn cười.
Trúc cơ cảnh, người có năng lực huyết mạch yếu kém, trong mắt bọn họ, chẳng khác nào con kiến hôi có thể tùy ý bóp chết.
Đến lúc này, bọn họ còn miễn cưỡng lịch sự với Thượng Quan Hi, chẳng qua chỉ vì, kiêng nể Thượng Quan gia đã từng là một trong năm đại gia tộc lớn nhất thiên hạ mà thôi.
Người của Thượng Quan Gia cũng không có ở đây, số người Thượng Quan Hi dẫn theo đến Dương Bắc thành, chẳng qua là chỉ để chuẩn bị cho Thánh Huy chi hội.
Hiện tại bọn họ phải nhân lúc này mà ra tay trước, nếu không, chờ đến lúc viện binh của Thượng Quan gia chạy đến, vậy thì sẽ không còn kịp nữa.
Nghĩ đến đây, vài người đã dần mất hết kiên nhẫn, ra hiệu về phía chỗ tối.
Mắt Tân thành chủ vừa liếc thấy, liền nhẹ giọng nói với Thượng Quan Hi: “Hi tiểu thư, hai nhà chúng ta là thế giao, nếu luận về bối phận, ta kêu ngươi một tiếng thế chất cũng không quá đâu nhỉ. Sự việc hôm nay ngươi cũng đã thấy rồi, huyết mạch giả cửu phẩm này, người giữ không nổi.”
Nàng ta cười nói tiếp: “So với việc đau khổ dãy dụa, với việc trơ mắt nhìn huyết mạch giả cửu phẩm vô tội cứ thế mà phải toi mạng, chi bằng, ngươi cứ giao người ở trong đó cho ta, ở đây dù sao cũng là Dương Bắc thành, không ai dám tự tiện xông vào Thành chủ phủ của ta đâu.”
Hậu viện, A Ly chỉ huy một đám người cực khổ chiến đấu một lúc.
Trước cửa, một mình Thượng Quan Hi đối diện với một đống cường dịch, một bước cũng không nhường.
Nụ cười đẹp đẽ của Thượng Quan Hi chẳng mảy may thay đổi:
“Thành chủ cứ đùa, nếu Thương Quan gia ta còn không giữ nổi chân của Đại Cung Phụng, sau này, làm sao mà ngẩng đầu nhìn mặt người nữa chứ.”
Mí mắt nàng ta khẽ rũ xuống, một mảnh trận bàn mỏng manh rơi xuống từ ngón tay nàng ta, dùng nói phong tỏa nơi ở của Thượng Quan gia.
Đám cường giả này chẳng thèm để chút trở ngại này vào trong mắt, chẳng qua thứ đồ có thể tiện xé rách này cũng đã đồng thời bộc lộ thái độ của Thượng Quan Hi.
Sắc mặt Tân thành chủ trầm xuống, lời còn chưa kịp nói, một người đàn ông đứng sau đã mất hẳn kiên nhẫn, nói: “Thượng Quan tiểu thư đây là đang muốn dùng mạng của chính mình để dọa chúng ta sao?”
Hắn hừ lạnh, tiếp tục: “Ngươi thật sự cho rằng? Chúng ta không dám động vào ngươi?”
Nàng ta giơ tay lên chỉ về phía đông, bình tĩnh nói: “Cách đây ba mươi dặm, chính là nhà chính của Thượng Quan gia ta, chuyện ngay hôm nay, ta sẽ quay về trình bày tường tận với mọi người, yên tâm ta đều đã ghi nhớ hết rồi, nhất định sẽ cho người chuyển danh sách về nhà ngay trong ngày hôm nay.”