Sau này, người nào còn muốn động thủ với nàng sẽ phải suy xét ý tứ của Thần Điện.
Sau khi đám đông giải tán, Kỳ Niệm Nhất mới xoay người nhìn Thượng Quan Hi, nghiêm túc nói: “Hôm nay xin cảm tạ, ân tình này ta nhớ kỹ.”
Thượng Quan Hi thở phào một hơi nhẹ nhõm, đặt tay lên người A Ly, tựa vào người nàng ta một lúc mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng ta bất đắc dĩ nói: “Sau này ngươi còn muốn làm chuyện lớn như thế này trước hết báo với ta một tiếng được không.”
Sau chuyện ồn ào ngày hôm nay, Thượng Quan gia xem như mượn cơ hội lập uy một lần nữa.
Nhưng cũng có nhiều kẻ thù.
Cảm nhận được ánh mắt mang chú u oán của Thượng Quan Hi, Kỳ Niệm Nhất sờ mũi, hơi chột dạ đánh mắt sang chỗ khác.
Nàng hơi xấu hổ nói: “Vậy ta… hiện tại báo trước một tiếng?”
Ánh mắt Thượng Quan Hi tức tốc trở nên cảnh giác.
“Ngươi lại định làm gì?”
Kỳ Niệm Nhất nhìn nàng ta cười một cái: “Là như thế này, ta có một ý tưởng.”
...
Hôm sau, Kỳ Niệm Nhất cầm cành đào mới bẻ, nghênh ngang đi ra ngoài.
Nàng lựa chọn, rồi đặt mục tiêu đầu tiên là phủ Thành chủ.
Tân thành chủ nghe thấy thông báo nàng sẽ tới thì đau hết cả đầu.
Phủ Thành chủ đã mất hết mặt mũi vì chuyện vị tổ tông này làm hôm qua.
Tân thành chủ đau đầu nói: “Nàng lại muốn làm gì nữa?!”
Vệ binh do dự nói: “Nàng, nàng nói muốn rèn luyện một chút, muốn so chiêu với các đại cao thủ trong thành Dương Bắc.”
Tân thành chủ phẫn nộ nói: “Hôm qua đích thân Diệu Tinh tôn giả cảnh cáo chúng ta không được đấu riêng!”
Vệ binh lắp bắp nói: “Cho nên, nàng nói nàng tới phủ Thành chủ bảo cáo.”
“Được cho phép sẽ không tính là đấu riêng.”
Tân thành chủ sắp bị chọc giận tới ngất xỉu.
Nàng ta không hề nghĩ tới cách làm hoang đường như của vị mang huyết mạch cửu phẩm kia lại có được sự tán đồng của Lạc Anh Thần Điện, Thần Điện cho phép nàng đưa ra khiêu chiến với những người khác trong thành ở mức độ hợp lý, nhưng cùng với đó, người khác cũng có quyền từ chối.
Lạc Anh Thần Điện dùng thực lực chứng minh bọn họ đối xử với người có huyết mạch cao chính là tiêu chuẩn kép như vậy đó.
Kỳ Niệm Nhất mất ba ngày chọn hết các thế lực lớn bé khắp nơi trong thành Dương Bắc.
Trong đó có không ít là người đánh lén nàng hôm ấy.
Đánh một cái tát còn chưa đủ, nàng muốn đánh trả mạnh hơn.
Đồng thời, nàng cũng nhân cơ hội nàng nhanh chóng củng cố tu vi, làm quen với cách tấn công đối với nàng mà nói là rất mới lạ ở Nam Cảnh.
Sau khi một mình chiến đấu với thế lực khắp thành Dương Bắc xong, Kỳ Niệm Nhất trở lại Thượng Quan phủ, ngày nào cũng có thể thấy biểu cảm muốn cạn lời của Thượng Quan Hi.
Nói đến cũng lạ, sau khi hai người các nàng cùng nhau trải qua sinh tử, tầng màng ngăn cách ở giữa hai người phai nhạt đi nhiều.
Hiện giờ ngày càng trở nên ăn ý.
Tính đến nay đã bảy ngày trôi qua.
Đã tới thời gian phải về Thương Hoàn.
Kỳ Niệm Nhất phong ấn nơi ở của mình lại, nói với Thượng Quan Hi nàng muốn bế quan mấy ngày, sau đó đốt bùa, về tới Thương Hoàn.
Lần này khác với lần trước, bên ngoài Tứ Phương Tượng không có một đống người chờ nàng.
Chỉ có Ôn Hoài Du canh đúng thời gian tới đón sư muội không bớt lo này về nhà.
Nàng ở Thương Hoàn ba ngày, mấy ngày nàng Phi Bạch lượn lờ khắp nơi ở của nàng, không biết mò mẫm đâu ra ít tài liệu, thần bí trốn ra sau núi đúc kiếm, dù thế nào cũng nhất quyết không cho nàng xem, bảo nàng phải giữ bí mật.
Đúc kiếm không phải chuyện có thể hoàn thành trong một chốc một lát, Kỳ Niệm Nhất cũng không thúc giục hắn.
Vừa tới ngày thứ ba, Kỳ Niệm Nhất lại que cửa quen nẻo từ Tứ Phương Tượng đi Nam Cảnh.
Địa điểm đương nhiên vẫn là căn phòng nàng bị truyền tống về.
Nhưng vừa vào phòng, Kỳ Niệm Nhất đã cảm nhận được một hơi thở không giống bình thường.