Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 394 - Chương 394. Chương 394

Chương 394. Chương 394 Chương 394. Chương 394

Đồng thời, nàng cũng phát hiện dấu vết kết giới nàng bày ra bị động tay động chân.

Trong căn phòng này có những người khác.

Nàng giả vờ bình tĩnh, dùng Thiên Nhãn liếc mắt một cái là đã xác định được vị trí của đối phương.

Còn chưa kịp phản ứng lại, lưỡi đao mỏng như cánh ve đã đặt trước cổ Kỳ Niệm Nhất.

Mà lúc này, thần kiếm ra khỏi vỏ, để giữa mày đối phương.

Thời điểm hai đôi mắt đối diện nhau, gió lạnh thấu xương thổi qua.

Chỉ cần một trong hai người động đậy một chút, lưỡi dao sắc bén sẽ đâm vào cơ thể đối phương không thương tiếc,

Nàng lựa chọn trở về vào đêm khuya, trong phòng tối mờ không ánh sáng, nhưng không có gì có thể lọt khỏi đôi mắt kia của nàng.

Vì thế ánh mắt Kỳ Niệm Nhất lướt dọc theo lưỡi đao trước cổ nhìn về người phía sau, nhìn thấy người đó là... một cái đuôi lông xù màu đen mềm mại?

Nàng không nhịn được wow một tiếng, làm khoé mắt đối phương giật giật, tay cầm đao lại hạ xuống thêm ba phần.

Hai người giằng co một lúc lâu, trong bóng đêm, đôi mắt mèo màu xanh cũng nhìn thấy kiếm phong trắng sắc bén giữa mày.

“Không giả vờ nữa à?” Đối phương nói, “Lúc trước vì sao thà gãy tay cũng không dùng thanh kiếm này.”

Ánh mắt hai người chạm nhau một lát, đồng thời thu hồi binh khí.

Bóng dáng người tới dường như hoà vào trong đêm tối, nàng ta mặc bộ đồ đi đêm bó sát, phác họa ra dáng người mạnh mẽ duyên dáng, giữa những ngón tay cầm đao cất giấu móng vuốt sắc nhọn, cái đuôi dài lông xù màu đen đằng sau là thu hút ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất nhất.

Nàng ta đúng là đại biểu cho sự thanh lịch và gợi cảm.

Đối phương xoay người, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, cằm khẽ nâng, đôi mắt mèo xanh chớp chớp, lạnh lùng nói: “Bạch Vũ.”

Kỳ Niệm Nhất thấy nàng ta không hề khách sáo, vì vậy cũng khéo một cái ghế ra ngồi đối diện nàng ta, cũng tự giới thiệu: “Vân Niệm.”

Bạch Vũ chống cằm, nghiêng đầu đánh giá nàng, đôi mắt mèo như sáng lên trong căn phong u tối: “Tin tức ngươi bảo Hải Lâm mang tới, ta nhận được rồi.”

Hai người cứ ngồi đối diện nhau trong bóng tối như vậy, không ai muốn đi đốt đèn.

Một lát sau, Bạch Vũ nói: “Để an toàn, ta muốn xem công pháp của ngươi một lần nữa.”

Kỳ Niệm Nhất hỏi lại: “Ở đây sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Kỳ Niệm Nhất vỗ quần áo, đứng dậy nói: “Vậy đi thôi.”

Bạch Vũ đã có bản lĩnh phá vỡ kết giới thành Dương Bắc tiến vào, lại có thể đột phá tầng tầng lớp lớp hộ vệ của Thượng Quan gia tìm được nàng, điều này đã chứng minh được bản lĩnh của nàng ta.

Kỳ Niệm Nhất phóng nhanh theo sau Bạch Vũ, không ngờ lại ra khỏi thành ngay trong đêm.

Nàng nhìn cái cửa động tối lơ lửng trên không của cửa thành, lập tức chạy tới hướng đó.

Hai người đều có dáng người linh hoạt, hoàn toàn không khiến những vệ binh canh gác trên tường thành chú ý, ra khỏi thành một cách thuận lợi.

Sau khi các nàng rời đi, cái cửa động kia lại khép lại.

Khi Bạch Vũ phóng qua cửa động, cái đuôi lông xù màu đen sau lưng lắc qua lắc lại như đang duy trì sự cân bằng của cơ thể.

Biểu cảm muốn sờ của Kỳ Niệm Nhất quá rõ ràng, Bạch Vũ không thể nhịn được nữa nói: “Vạn Linh Triều trung kỳ công pháp, sẽ sử dụng một bộ phận năng lực của linh sủng, một ít đặc thù của linh sủng sẽ hiện ra trên người của ngươi, chẳng lẽ ngươi không có sao.”

Kỳ Niệm Nhất thành thật lắc đầu: “Ta đúng là không có.”

Sau khi nàng dùng công pháp này điều động năng lực của Cơ Sướng, chỉ có giữa mày hiện lên một vết kiếm màu đen, cùng với hai dấu màu đen dưới mắt, đó là tượng trưng của yêu văn.

“Đặc thù mà linh sủng của ta mang tới chỉ có quầng thâm mắt.” Kỳ Niệm Nhất thật lòng thở dài.

Cơ Sướng đang ở trong túi linh thú mà nghe thấy lời này chắc phải tức nhảy cẫng lên.

Bạch Vũ lại hỏi: “Ngươi kích hoạt là đặc dị loại huyết mạch, năng lực ở hai mắt?”

Bình Luận (0)
Comment