Tống Chi Hàng nói với Nhiễm Chước: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai người bọn họ không cần tìm người khác kết minh nữa.
Kể từ đó, mấy người có sức cạnh tranh nhất trong Thánh Huy Hội đều đã rời đi.
Mọi người do dự một lát, nhìn về phía những người có quyền nói chuyện nhất ở đây.
Hai người trong năm đại gia tộc Tống gia và Nhiễm gia đã thể hiện thái độ, người của ba nhà Lăng Văn Tân còn lại đều ở đây.
Ánh mắt của Văn Tân Linh chớp chớp, nhìn mọi người ở đây rồi nói: “Ta có một đề nghị.”
“Mấy người rời đi vừa rồi, đều là cá nhân có thực lực cao hơn người khác, một mình phấn đấu, chúng ta đều không đánh lại, nếu trong thi đua lần này muốn chiếm được một vị trí nhỏ còn phải nghĩ cách khác, liên minh lại mới được.”
Ánh mắt như trăng non của nàng ta hơi cong: “Ta đề nghị, ít nhất hai ngày trước thời hạn ba ngày, giữa chúng ta không nên xảy ra xung đột, cố gắng hết sức tìm được tất cả ngọc bài thân phận, đến lúc đó cũng có thể nắm giữ quyền chủ động nhất định.”
Có người phụ họa: “Lời này của Văn tiểu thư có lý.”
“Quả thật, tuy rằng tu vi của chúng ta hơi kém, nhưng ít ra thì nhiều người, tìm đồ thì chắc chắn sẽ nhanh hơn không ít.”
Mắt thấy nhiều người đồng ý với suy nghĩ của mình như vậy, khuôn mặt của Văn Tân Linh hiện lên vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh đã bị xối một chậu nước lạnh.
—— “Ta sẽ không tham dự.”
Bầu không khí hoà thuận vui vẻ bị một giọng nam cắt ngang, hắn ta mặc áo dài màu xanh lơ làm nền, vạt áo thêu một ít cây trúc, làm nổi bật mặt mày trong trẻo của hắn.
Văn Tân Linh ngẩn ngơ nói: “Lăng đại ca?”
Người này đúng là con trai trưởng của một thế hệ Lăng gia trong năm đại gia tộc này, Lăng Hàm.
Lăng Hàm chỉ cười nhạt với mọi người, rồi sau đó vững vàng bước đi, một mình đi vào trong rừng rậm.
Không khí bị Lăng Hàm cắt ngang, mọi người còn lại cũng lên tiếng phản đối.
“Văn tiểu thư, đề nghị mà ngươi đưa ra không tệ, nhưng ta có một vấn đề.” Có người nghi ngờ nói: “Sau khi chúng ta hợp lực thu thập ngọc bài thân phận, thì nên bảo quản thế nào đây? Phải bảo đảm như thế nào để lẫn nhau không giấu tư tâm? Nếu có ai tìm được ngọc bài dư thừa, thì nên phân chia thế nào đây?”
Không thể không nói, hành động của Thần Điện trong lần này trực tiếp ngăn chặn ý định hoàn thành nhiệm vụ một cách hòa bình của bọn họ.
Nếu như ngọc bài thân phận tương ứng với số người của bọn họ ứng, vậy thời gian xảy ra xung đột trong liên minh do Văn Tân Linh đưa ra sẽ chậm lại rất nhiều.
Nhưng hiện tại Thần Điện nói rõ muốn trực tiếp cắt đứt tư cách tham dự của mười hai người, sẽ rất khó làm cho người ta không sốt ruột.
Bọn họ đều là người có huyết mạch mà các nhà các phái tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm, thậm chí còn có người tu hành nhiều năm như vậy là vì tham gia Thánh Huy Hội, cạnh tranh vị trí Thần Tử.
Nếu trước khi Thánh Huy Hội chưa chính thức bắt đầu mà không thể hiểu được vứt bỏ tư cách tham dự, không khỏi cũng quá làm cho người không thể chấp nhận.
Văn Tân Linh còn chưa kịp nói gì, chợt lại có một đám người không đồng ý với đề nghị của nàng ta, tốp năm tốp ba bước vào rừng rậm, cũng không có coi đề nghị của nàng ta ra gì.
Khi Văn Tân Linh quay lưng đi, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm, rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Nàng ta cười cười, nhìn mười mấy người còn dư lại trước mắt, cất cao giọng nói: “Chư vị tạm thời đừng nóng nảy, ý của ta là mỗi người tìm được ngọc bài thân phận đầu tiên tất nhiên sẽ thuộc về bản nhân người đó. Sau này nếu có nhiều hơn nữa, sẽ chọn ra ba người trong đoàn đội cùng nhau bảo quản, ưu tiên phân chia cho những người khác chưa tìm được ngọc bài thân phận trong đoàn đội của chúng ta, đợi đến một ngày cuối cùng, nếu trong chúng ta còn có người chưa tìm được ngọc bài, chúng ta cùng nhau đi cướp lấy thì phần thắng cũng lớn hơn một chút chút, các vị cảm thấy sao?”