Hiện tại người chịu ở lại nghe Văn Tân Linh nói lời này đều là những người có thực lực hơi kém, một mình chiến đấu chắc chắn là cướp không lại những người khác, cho nên sau khi nghe xong toàn bộ ý tưởng của nàng ta thì cảm thấy cũng có lý.
Vốn đã có ý kết minh, hiện tại có người đưa cơ hội tới cửa thì tất nhiên không có lý do gì mà không chấp nhận.
“Được, ta đồng ý.”
Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai thứ ba thậm chí càng nhiều.
Cuối cùng, Văn Tân Linh dẫn dắt nhóm người này, chừng mười lăm người.
Chiếm số người hoàn toàn tuyệt đối trong trận tranh tài này.
Nhưng đến tột cùng là có thực lực thế nào thì tạm thời không đưa ra kết luận.
Văn Tân Linh nhìn phía hoang dã mênh mông, suy tư nói: “Ba mươi sáu ngọc bài thân phận, rốt cuộc giấu ở nơi nào chứ?”
Đây là vấn đề đầu tiên mà bọn họ gặp phải.
Này cũng là vấn đề đầu tiên mà tất cả những người đã dẫn đầu bước vào rừng rậm người đang tự hỏi.
“Lạc Anh Thần Điện cũng quá tinh ranh.”
Sương sớm tràn ngập rừng rậm có chút cản trở tầm mắt, nhưng Kỳ Niệm Nhất cũng không bị ảnh hưởng.
Nàng sử dụng Thiên Nhãn thấy được một tia màu tím kỳ lạ mơ hồ giấu trong sương sớm, có lẽ bởi vì mặt trời còn chưa hoàn toàn xuất hiện cho nên độc chướng ban đêm chưa thật sự tản ra.
Nàng nhanh chóng nín thở, lấy ra một viên Giải Độc Hoàn từ trong túi giới tử do đại sư huynh cho ngậm ở giữa môi.
Nhờ vào chỉ dạy của vị y tiên như đại sư huynh mà nàng nhận ra được độc tính của loại độc chướng này nằm ở đâu.
Không màu không mùi, nếu không phải nàng dùng Thiên Nhãn để xem thì hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của độc chướng này.
Mới đầu, nếu bị người hút vào trong cơ thể thì sẽ không có bất cứ cảm giác gì, nhưng một khi hút vào quá mười hai canh giờ thì dấu hiệu trúng độc sẽ bắt đầu chậm rãi hiện ra.
Người nhẹ thì linh lực tắc nghẽn, không thể vận chuyển.
Người nặng thì choáng váng mắt hoa, mất đi ý thức.
Mặc dù sẽ không thật sự tổn thương đến tính mạng, nhưng trong cạnh tranh như vậy, một khi trúng độc thì đại biểu cho ngươi đã đánh mất ưu thế.
Thời gian còn sớm, Kỳ Niệm Nhất không vội chạy về phía Liên Lan Sơn, mà là thảnh thơi đi dạo một vòng trong rừng rậm.
Nơi này là rừng rậm lớn nhất ở Nam Cảnh, phía tây là Cẩm Xuyên, giống như một dải lụa màu xanh lá hẹp dài, xâm nhập vào trung tâm phía Nam Cảnh, chừng hơn sáu vạn km vuông, đồi núi trung gian sông suối dày đặc, đỉnh núi cao nhất kia chính là Liên Lan Sơn.
Rất nhiều dị thú còn sót lại từ thời thượng cổ được bảo tồn trong rừng rậm này.
Kỳ Niệm Nhất vừa đi là đã cảm nhận được mấy hơi thở vô cùng mạnh mẽ rải rác khắp rừng rậm.
Nàng triệu hồi Cơ Sướng ra, hiếm khi thả gấu trúc ra hít thở không khí, hỏi: “Những dị thú này có gì khác với Yêu tộc các ngươi?”
Lại nói tiếp, dị thú thượng cổ thật đúng là chỉ tồn tại ở Nam Cảnh, bên ngoài đã toàn không có tung tích.
Gấu trúc nửa híp đôi mắt hạt đậu màu đen, bị đánh thức từ trong lúc ngủ mơ, có chút buồn bã ỉu xìu mà nói: “Năng lực của dị thú là bẩm sinh đã cố định, không thể thông qua tu luyện để tăng lên, cũng rất ít có dị thú có thể biến thành hình người giống như Yêu tộc, hoặc là có được ý thức, nhất định phải nói thì bọn họ là mãnh thú hung ác tàn bạo có thần thông vô cùng mạnh mẽ.”
Kỳ Niệm Nhất vừa nhớ tới những yêu thú bị mặt trăng máu ảnh hưởng đến nổi hoàn toàn không có bất cứ ý thức nào ở Vô Vọng Hải.
Yêu tộc trong trạng thái này có chút giống dị thú mà Cơ Sướng nói.
“Được thôi.” Kỳ Niệm Nhất có chút mất mát: “Vốn đang định bảo ngươi dùng khí thế của huyết thống yêu hoàng để xua đuổi dị thú.”
Hiện tại đã hết hy vọng.
Cơ Sướng cạn lời trợn mắt liếc nhìn nàng một cái, mặt gấu trúc lông xù xù làm biểu tình như vậy rất sống động.