Ánh lửa kia không giống linh hỏa tầm thường, mà mang theo một chút cảm giác sền sệt, độ ấm cũng rất thấp, giống như một ánh lửa lạnh.
Độc châm nhanh chóng tan rã ở trong ánh lửa lạnh, ngay cả thi thể Truy Hồn Phong trên mặt đất cũng bị một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Kỳ Niệm Nhất luôn nhìn về phía ánh lửa, thu kiếm, gật đầu nói: “Cảm ơn đã giúp đỡ.”
“Không khách sáo.” Giọng nam ôn hòa chậm rãi: “Thân pháp của Vân đạo hữu tinh diệu, nói vậy cho dù chúng ta không ra tay thì cũng có thể né tránh.”
Hai bóng dáng cao lớn chậm rãi tới gần.
Một mồi hỏa không chỉ làm cho đống hỗn độn đầy đất này biến mất không còn bóng dáng, cũng đốt đến sương sớm dần tan, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây chiếu vào mặt đất, đồng thời cũng rơi trên vai hai người.
Một xanh đen, một nguyệt bạch.
Lạnh lùng và dịu dàng.
Là Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng.
Đầu ngón tay của Nhiễm Chước vẫn còn cháy ngọn lửa quái dị sền sệt, dưới ánh nhìn chăm chú của Kỳ Niệm Nhất, ngọn lửa trên đầu ngón tay bị thu lại.
Hiển nhiên, người dùng lửa vừa rồi chính là hắn ta.
Trong đám tro tàn đầy đất, cảm giác tê liệt trên người hai người được Kỳ Niệm Nhất cứu lúc trước đã tiêu trừ, vừa lăn vừa bò mà xong tới.
Không thể bỏ mặc người cứu bọn họ.
Sau khi xông tới, nhìn tình huống như vậy, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai người lau lau mồ hôi trên trán, mang theo vết cháy đen trên mặt, nữ tu trong đó không nhịn được nói: “Vừa rồi Vân đạo hữu hỏi chúng ta có từng làm chuyện trái với lương tâm hay chưa, là để xác nhận sau đó thuận tiện dẫn thiên lôi xuống hay sao?”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu một cái.
Một nam tu khác do dự, lại nói: “Lúc ấy Vân đạo hữu đã thế như giương cung, đã mất khả năng quay đầu lại, nếu hai chúng ta nói là đã làm chuyện trái với lương tâm thì sao?”
Mặt của Kỳ Niệm Nhất không thay đổi nói: “Đó chính là chết chưa hết tội.”
Có thể chết dưới thiên lôi đều là người có tội ác chồng chất.
Hai người hiển nhiên bị nghẹn, liếc nhau, cúi người lại một cái: “Đỗ Đường Yên / Đỗ Lạc Nhật của Sơn Hải Tông, cảm ơn đạo hữu cứu giúp.”
Kỳ Niệm Nhất đảo mắt qua tro tàn trên mặt đất, rồi nói: “Rời khỏi nơi này trước đi, để tránh càng nhiều Truy Hồn Phong theo mùi mà tìm tới nơi này.”
Tống Chi Hàng gật đầu nói: “Vân đạo hữu nói rất đúng.”
Năm người nhanh chóng rời khỏi, chạy như bay, vẻ mặt của Tống Chi Hàng hứng thú mà nhìn ánh sáng các màu thỉnh thoảng thoáng hiện dưới lòng bàn chân của Kỳ Niệm Nhất, lại nhớ tới một kiếm kinh người kia của nàng vừa rồi, càng thêm tò mò về nàng.
Sau khi năm người đến khoảng cách xa hơn một chút rồi mới dừng lại, Tống Chi Hàng cười tủm tỉm mà đưa một lá bùa cho mỗi người: “Dùng để rửa sạch cơ thể.”
Mọi người đốt lá bùa, cảm giác thân thể của mình bao gồm hơi thở trong vòng ba thước quanh thân đều thanh tịnh trong nháy mắt.
Hơi thở bị rửa sạch, như vậy sẽ không sợ Truy Hồn Phong đuổi tới một lần nữa.
Nhiễm Chước nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất: “Kiếm của ngươi rất tốt.”
Kỳ Niệm Nhất thu nhuyễn kiếm vào vỏ, buộc bên hông như thắt lưng, sau đó nói: “Lửa của ngươi cũng rất thú vị.”
Giờ phút này huyết mạch của nàng đang trong trạng thái bị kích hoạt hoàn toàn, một đầu tóc bạc buộc thành đuôi ngựa ở sau lưng, đôi mắt vàng lộng lẫy không có sinh cơ, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng cho khí chất vốn đã sắc bén của nàng.
Thiên Nhãn đảo qua trên người Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng, không khác gì tin tức do Thượng Quan Hi cho nàng, chỉ có tin tức về Nhiễm Chước có hơi khác.
[Nhiễm gia ở Nam Cảnh · huyết mạch của Nhiễm Chước là kích hoạt cơ thể của ngọn lửa - Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ - người có huyết mạch bát phẩm]
Cơ thể của ngọn lửa.
Hơn nữa là đạt được sau khi kích hoạt lực lượng huyết mạch.
Lá bùa trước người cháy hết, phẩm chất cũng không kém hơn lá bùa của Phù Phong Khúc ở Thương Hoàn.