Nếu lá bùa này là do bản thân Tống Chi Hàng vẽ, cũng chứng minh tu vi của hắn ở phù đạo cũng không khác gì phù tu đứng đầu bên ngoài.
Tiên đạo bát môn ở Nam Cảnh có vẻ suy yếu, đặc biệt không giống tầm thường.
Kỳ Niệm Nhất suy đoán, có lẽ bởi vì lúc trước mình gặp phải, cho dù là môn khách của Thượng Quan gia, cũng hoặc là thế lực lớn nhỏ trong Dương Bắc Thành cũng không tiếp xúc đến công pháp đứng đầu nhiều bằng hai nam nhân trước mắt này.
Lực lượng huyết mạch của Thượng Quan Hi quá thấp, không thể tu luyện cho nên nghiên cứu trên con đường này cũng không tính quá sâu.
Nếu như một thế hệ thanh niên tinh anh ở Nam Cảnh cũng giống hai người trước mắt kia, Kỳ Niệm Nhất chợt cảm giác nàng cần thay đổi suy đoán chiến lực của mình đối với người ở Nam Cảnh một chút.
“Kỹ” của bọn họ cũng không kém.
Còn có tăng cường lực lượng huyết mạch đối với cảnh giới và năng lực đặc thù.
Hai nam nhân trước mắt, mỗi người đều là kẻ địch mạnh.
Kỳ Niệm Nhất nhớ lại, trước khi nàng tới thì Thượng Quan Hi đã từng dặn dò.
Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng, còn khó đối phó hơn Diêu Quang.
Bởi vì Diêu Quang là người tham dự duy nhất của Thần Điện, quen một mình hành động.
Nhưng Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng, không chỉ tu vi xuất sắc nhất trong nhóm người này, quan trọng là hai người bọn họ rất thân thiết, vô cùng tin tưởng lẫn nhau, nếu cùng ra tay thì tuyệt đối là hiệu quả một cộng một lớn với hai.
Lúc ấy Thượng Quan Hi nói: “Hai người này sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất trong chuyến này của ngươi.”
Một câu của nàng ta thành sấm.
Sau khi trò chuyện đơn giản, Kỳ Niệm Nhất chuẩn bị rời đi.
Tống Chi Hàng gọi nàng lại: “Ta và Nhiễm Chước ở trong rừng tìm kiếm hơn nửa ngày, cũng không phát hiện bất cứ thứ gì có liên quan tới ngọc bài thân phận, khu rừng này ngay cả một khối ngọc cũng không có, không biết các vị có phát hiện gì không?”
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu đầu.
Mà hai huynh muộn của Sơn Hải Tông kia lại thảm hại hơn, không chỉ không phát hiện, còn ngoài ý muốn xâm nhập lãnh địa của Truy Hồn Phong, lúc hoảng sợ chạy trốn, vô ý đánh chết một con trong đó bị Truy Hồn Phong buộc phải đi ngang qua hơn một nửa rừng rậm.
Tống Chi Hàng: “Nếu như thế, ba vị có đồng ý đồng hành với ta và Nhiễm Chước không?”
Hắn ta nói “ba vị”, nhưng lại là nói với Kỳ Niệm Nhất.
Lúc này Kỳ Niệm Nhất đã có một suy đoán đại khái về cái gọi là ngọc bài thân phận, cũng không muốn bên cạnh có người khác, vì thế quyết đoán từ chối: “Xin lỗi, ta không thích đi cùng với người khác.”
Tống Chi Hàng hiểu ý mà cười cười: “Là ta lỗ mãng, Vân đạo hữu cứ tự nhiên.”
Sau đó nhìn chăm chú vào bóng dáng biến mất tại chỗ của Kỳ Niệm Nhất.
Lúc nàng đi, mái tóc bạc lạnh lẽo tinh khiết nhẹ nhàng bay lên theo bước chân, ánh mắt của Tống Chi Hàng sâu thẳm, than thở nói: “Tóc bạc, hậu duệ của thần, không nghĩ tới nhiều năm sau mà còn có thể lại lần nữa nhìn thấy người có tóc bạc.”
Hắn ta nói xong, quay đầu hỏi: “A Chước, nếu ngươi giao thủ với nàng thì có mấy phần thắng?”
Nhiễm Chước liếc mắt nhìn về phía nàng rời đi, lạnh giọng nói: “Năm phần.”
Tống Chi Hàng có chút ngạc nhiên: “Mới năm phần? Tu vi của nàng thấp hơn ngươi hai cảnh giới nhỏ.”
Nhiễm Chước gật đầu, thanh âm lạnh mà trầm: “Không cảm giác được hay sao, lúc nàng xuất kiếm.”
“Kiếm của nàng có chút quái lạ, có thể sinh ra áp chế đối với huyết mạch của chúng ta.”
Tống Chi Hàng trầm mặc, mới nói: “Sự khác biệt của bát phẩm và cửu phẩm có lớn như vậy sao?”
Nhiễm Chước lạnh lùng nói: “Điều này chứng tỏ nàng cũng không chỉ có cửu phẩm.”
“Từng nghe nói, lúc nàng vào thành thí nghiệm huyết mạch, bởi vì lực lượng huyết mạch quá mạnh mẽ, mà đã phá hủy một cái trận bàn, mà đó hẳn là lần đầu tiên nàng thí nghiệm lực lượng huyết mạch.”
Tống Chi Hàng lẩm bẩm nói: “Trời sinh đã vượt qua cửu phẩm sao?”