Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 418 - Chương 418. Chương 418

Chương 418. Chương 418 Chương 418. Chương 418

Hắn ta mín môi nói: “A Linh, muội biết quyển sách này rất quan trọng đối với huynh mà.”

Nhặt quyển sách này lên.

Văn Tân Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy Văn Tân Diễm lấy được sách còn không đứng lên, mà là cau mày lại gần hơn một chút, không khỏi hối thúc nói: “Ca ca, huynh còn đang làm gì?”

Văn Tân Diễm thử thăm dò vươn tay, đẩy cánh hoa Lãnh Quỷ Hoa hơi khép lại ra.

Ở trước mắt bao người, nhặt một ngọc bài bằng móng tay từ trong nụ hoa.

Phía trên rõ ràng có khắc chín cánh hoa Lạc Anh Thần Điện.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Sau đó trơ mắt nhìn ngọc bài nho nhỏ kia, dung nhập vào lòng bàn tay của Văn Tân Diễm trở thành một ấn ký.

Nơi xa hơn một chút, Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước cùng nhau dựa vào dưới tàng cây nghỉ ngơi.

Ngọn lửa ký lạ kia của Nhiễm Chước đốt cháy ở bên cạnh bọn họ, ngọn lửa ngăn cách sự ăn mòn của độc chướng, có thể làm cho bọn họ yên giấc vào ban đêm.

Hai huynh muội Sơn Hải Tông thật lòng cảm ơn: “Cảm ơn Nhiễm tiền bối và Tống tiền bối chịu mang chúng ta theo.”

Tống Chi Hàng cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc tới.”

Hắn ta và Nhiễm Chước câu được câu không mà thảo luận nơi mà ngọc bài thân phận có thể được đặt, chợt thấy Nhiễm Chước nhăn mày lại, mở mắt ra, nhìn về chỗ cách ngọn lửa quanh thân của bọn họ ba tấc, một đóa hoa nhỏ bị nhiệt độ của ngọn lửa đốt khô.

Tống Chi Hàng xác định mình thấy được, có một thứ có màu xanh ngọc rơi ra từ trong đóa hoa kia.

Hắn và Nhiễm Chước liếc nhau, rất nhanh đã hiểu ý của đối phương.

Một đêm này, thông qua đủ loại phương thức phát hiện sự tồn tại của ngọc bài thân phận, đã có gần hai mươi người.

Vui mừng và khắc khẩu, thậm chí phản bội đều bị Kỳ Niệm Nhất thu vào trong tai.

Nàng nghỉ ngơi đến lúc bình minh, khí độc trong hoa càng đến gần bình minh sẽ càng nhạt, lúc này đã có thể tự do hành động mà không sợ độc chướng.

Nàng đứng lên giãn gân cốt một chút, giây tiếp theo chợt dùng ra Hồng Quang Bộ.

Hồng Quang Bộ cấp tím, một ngày đi nghìn dặm vô ảnh.

Một ngày thời gian cũng đủ cho nàng chạy khắp khu rừng rậm này.

Ánh lửa hưng phấn thiêu đốt trong mắt Kỳ Niệm Nhất, trái ngược rõ ràng với biểu cảm đau đầu của gấu trúc trong túi linh thú.

Có ngàn vạn Lãnh Quỷ Hoa tồn tại trong khu rừng này.

Nhưng ngọc bài chỉ có ba mươi sáu cái.

Người khác cần đi tìm từng đóa từng đóa, nhưng nàng thì không cần.

Nàng có thể nhìn thấy linh khí lưu động trong thiên địa.

Trực tiếp có thể khóa chặt mục tiêu.

Ban ngày trôi qua rất nhanh, mắt thấy mặt trời lại bắt đầu dần dần lặn xuống phía tây, rừng rậm đã bị các nhóm người tìm kiếm qua một lượt, bọn họ phải đi tìm từng đóa hoa trong biển hoa khổng lồ như thế.

Ban ngày Lãnh Quỷ Hoa cũng không nở hoa, bọn họ cần ra tay bóp mới có thể cảm nhận được ngọc bài có cất giấu trong hoa hay không.

Thời gian càng về sau, mọi người càng mất kiên nhẫn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy các nơi thường thường có ánh lửa bốc cháy, thì càng làm cho người ta phiền lòng không thôi.

“Nếu không thì chúng ta cũng dùng lửa đốt đi?” Có người đề nghị.

Nhưng lập tức bị bác bỏ: “Nhiễm Chước người ta có thể khống chế lửa của mình, thu phóng tự nhiên, ngươi có thể không? Hôm nay gió lớn, nếu dùng hỏa thì nhất định rất nhanh là có thể đốt rừng thành một mảnh, đến lúc đó chúng ta tìm ngọc bài hay là chạy trốn?”

“Hơn nữa, nếu như lửa không cẩn thận đốt tới lãnh địa của dị thú thì làm sao bây giờ, chúng ta đây còn không phải bị nuốt.”

Đội nhỏ mười mấy người mồm năm miệng mười mà cãi nhau, làm cho Tân Hạo Nhiên phiền lòng.

Hắn ta chợt đứng dậy, giận dữ hét: “Được rồi, nếu không tìm thấy thì đi cướp lấy không phải là được rồi!”

Hắn ta chỉ vào ánh lửa thỉnh thoảng nổi lên ở bên ngoài: “Dựa theo tốc độ vơ vét này của Nhiễm Chước, chắc chắn lấy được không ít ngọc bài, chúng ta đi cướp lấy không phải được rồi.”

Đề nghị này của hắn ta làm cho người ta có chút dao động, nhưng ngại với chiến lực mạnh mẽ của Nhiễm Chước, cũng không có ai dám làm như vậy.

“Đánh không lại Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng thì đổi thành người khác không phải được rồi!” Tân Thiên Hạo cao giọng nói: “Dù sao ấn ký ngọc bài ngay tại mu bàn ta rõ ràng như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, chúng ta có thể đi cướp của người khác!”

Đề nghị của hắn ta được mọi người sôi nổi đồng ý.

Vì thế đội ngũ này thay đổi mục tiêu, không tìm hoa nữa, mà là tìm những người khác đi một mình trong rừng rậm.

Mà lúc này, Kỳ Niệm Nhất rốt cuộc dừng bước chân.

Nàng dùng Hồng Quang Bộ đi một vòng trong rừng rậm, tiêu hao rất lớn.

Nhưng cũng có thu hoạch rất lớn.

Hiện tại nàng đã tới nơi sắp ra khỏi rừng rậm, phía trước cách đó không xa chính là Liên Lan Sơn.

Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, Kỳ Niệm Nhất giơ tay lau mồ hôi.

Mu bàn tay trắng nõn sạch sẽ của nàng đã có rất nhiều ấn ký ngọc bài.

Chín cánh hoa Lạc Anh màu xanh ngọc dọc theo mu bàn tay của nàng vẫn luôn hướng lên trên, chiếm lĩnh toàn bộ cánh tay.

Đếm kỹ thì trên tay nàng, rõ ràng có mười ba đóa hoa Lạc Anh chín cánh.

Vừa vào đêm, trong rừng rậm chợt yên tĩnh lại.

Cho dù hiện tại Kỳ Niệm Nhất đang ở bên cạnh rừng rậm, độc chướng vẫn cứ không ngừng lượn lờ.

Nàng tìm một nơi nghỉ ngơi, chợt nghe Phi Bạch hỏi: “Không định suốt đêm lên núi?”

Kỳ Niệm Nhất lắc lắc đầu, chỉ vào ấn ký loang lổ trên cánh tay của mình: “Phải giải quyết những thứ này rồi nói.”

Phi Bạch có chút ngạc nhiên: “Ta cho rằng ngươi nắm nhiều ngọc bài trong tay như vậy là vì trước tiên đào thải một số người?”

“Đúng thật là có quyết định này, nhưng vừa rồi nghe thấy được một chuyện, làm cho ta thay đổi ý tưởng.”

Kỳ Niệm Nhất chỉ vào lỗ tai của mình, ý bảo Phi Bạch là nàng nghe thấy được lời nói trong lòng của người nào đó.

Hiện giờ tu vi của nàng là Nguyên Anh Cảnh trung kỳ, phạm vi của Thiên Thính có thể hoàn toàn bao quát khu rừng này.

Bình Luận (0)
Comment