Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 419 - Chương 419.

Chương 419. - Chương 419. -

"Nghe thấy được cái gì?"

Kỳ Niệm Nhất khoanh hai tay đứng dựa vào cây, mở một mắt nhìn về phía Tây Nam, trong lòng nói với Phi Bạch: "Một khi số lượng người tham gia hội Thánh Huy dưới hai mươi người, thì thần điện có thể hủy bỏ hội Thánh Huy lần này."

Nàng nói với vẻ như đang suy tư gì đó: "Xem ra thần điện đã quyết tâm rồi, muốn nắm giữ hoàn toàn người được chọn làm Thần Tử ở trong tay mình."

Phi Bạch: "Ngũ đại gia tộc và các môn các phái sẽ không đồng ý để thần điện làm như vậy."

"Vậy nên bọn họ chỉ có thể tiến hành tuần tự thôi."

Khi nói chuyện, một bóng người mảnh khảnh mặc đồ trắng đã tới gần.

Đối phương phát hiện nơi này còn có người thì cũng hơi bất ngờ.

Kỳ Niệm Nhất đứng dựa dưới gốc cây, giơ tay lên chào hỏi: "Chào buổi tối."

Ánh mắt của nàng dừng lại trên mu bàn tay của đối phương, nơi đó có hai đóa hoa, người này chính là người bị Kỳ Niệm Nhất nghe thấy suy nghĩ trong lòng vừa nãy.

Diêu Quang Tinh của thần điện.

Nàng ta mặc trường bào đồng phục màu trắng của thần điện, trước ngực đeo huân chương Lạc Anh chín cánh có sáu cánh nhuộm đỏ, ánh mắt lạnh lùng hơn người bình thường rất nhiều.

Diêu Quang sửng sốt, trả lời: "Chào buổi tối."

Nàng ta cũng nhìn thấy trên mu bàn tay của Kỳ Niệm Nhất có đầy hoa, vô cùng kinh ngạc, chỉ về hướng Thiệp Lan Sơn rồi hỏi: "Ngươi không có ý định lên núi sao?"

Nơi này đã sắp tới chân núi Thiệp Lan Sơn.

Kỳ Niệm Nhất: "Vừa rồi cũng định."

Nàng dừng lại rồi bổ sung: "Nhưng bây giờ không muốn nữa, tính làm chuyện khác."

Ví dụ như làm sao để thần điện mở cửa sau cho ngươi.

"Vậy không làm phiền nữa." Ánh mắt Diêu Quang nhìn nàng vô cùng kỳ lạ, như là đang nhìn một kẻ quái gở, từ nhỏ đến lớn Kỳ Niệm Nhất bị săm soi bằng ánh mắt này nhiều rồi nên cũng không tức giận, chỉ nhìn Diêu Quang lẻ loi một mình đi về phía Thiệp Lan Sơn.

Diêu Quang đi rồi, rất nhanh, lại có bốn người đi xuyên đêm tới.

Là Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng, dẫn theo hai tiểu tu sĩ trẻ tuổi của Sơn Hải Tông.

Kỳ Niệm Nhất ngồi ở lối ra của rừng rậm, quá bắt mắt, gần như không có ai có thể không nhìn thấy nàng.

Trên tay của hai huynh muội Sơn Hải Tông kia, mỗi người có một đóa hoa, Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước thì mỗi người bốn đóa.

Kỳ Niệm Nhất tính sơ sơ trong lòng thì đã có hai mươi lăm ngọc bài thân phận bị tìm thấy rồi.

Nàng có linh cảm, người tìm được ngọc bài thân phận, hơn phân nửa đều sẽ chọn nhanh chóng rời khỏi rừng rậm rồi lên núi ngay trong đêm nay, chỉ cần nàng canh ở chỗ này cho tới bình minh, là có thể biết rõ được bây giờ có tổng cộng bao nhiêu người giữ ngọc bài thân phận trong tay.

Tống Chi Hàng tò mò hỏi: "Vân đạo hữu ở đây làm gì thế?"

Kỳ Niệm Nhất dựa vào thân cây, trả lời không giấu giếm gì: "Đang nghĩ, làm sao để loại bỏ hai người các ngươi."

Phía sau Tống Chi Hàng, hai tiểu tu sĩ Sơn Hải Tông đáng thương nghe nàng nói như vậy thì sắc mặt thay đổi ngay, nhìn qua nhìn lại Kỳ Niệm Nhất và Tống - Nhiễm với vẻ khó xử, không biết nếu bọn họ thật sự ra tay, hai bên đều là ân nhân cứu mạng, vậy thì mình phải giúp ai đây.

Đầu tiên Tống Chi Hàng kinh ngạc, rồi sau đó chậm rãi nở nụ cười: "Vân đạo hữu đúng là người thú vị."

Bình Luận (0)
Comment