Tiết Yến ban đầu còn châm chọc nàng không biết lượng sức mình, giờ đây hai mắt đỏ ngầu, ôm chặt cầm mà Kỷ Chi Nhu hóa thành.
“Ngươi định làm gì, ta đi theo ngươi.” Tiết Yến nói từng chữ, giọng khàn khàn.
Hắn vốn cho rằng, đây chẳng qua chỉ là một thí luyện bình thường như những bí cảnh khác mà thôi.
Mặc dù luôn có tin đồn rằng tỷ lệ tử vong ở Vô Vọng Hải vô cùng cao, nhưng hắn cũng không bận tâm lắm.
Cửu Chuyển Âm Khuyết là một trong bảy đại tông môn của đại lục, hắn thân là nhi tử của tôn chủ Cửu Chuyển Âm Khuyết, đương nhiên không sợ.
Lúc đến đây hắn vô tư thoải mái, vốn tưởng rằng cũng sẽ dễ dàng rời đi.
Lại không ngờ, sư tỷ…sư tỷ lại qua đời như thế.
Chỉ trong một ngày mà âm tu trẻ tuổi dường như già đi vài tuổi, Tiết Yến đờ đẫn nói: “Cho dù ngươi dùng cách nào để chiến thắng, ta đều sẽ giúp người, ta chỉ cần báo thù.”
Tiêu Dao Du vỗ vai hắn, im lặng thở dài.
Vũ khí của Kỷ Chi Nhu khi còn sống là Thất Huyền cầm, Tiết Yến lại là sáo trúc, hai thứ này vốn không giống nhau, kỳ thật không thích hợp để làm linh binh bản mệnh của Tiết Yến.
Nhưng tâm ý giữa sư tỷ và sư đệ trong nháy mắt lặng lẽ cộng hưởng.
Hắn không muốn sau khi chết hồn binh của sư tỷ không có chỗ về, không bằng dùng thân thể của chính hắn để tiếp nhận.
Từ nay về sau, hắn sẽ song tu cầm sáo, mang theo sư tỷ cùng nhau sống sót.
“Cho nên lý do mà những người tiến vào Vô Vọng Hải trước đây phải giữ bí mật về linh binh bản mệnh, chính là vì cái này sao?” Đáy mắt Tiêu Dao Du phủ một tầng âm u, “Bọn họ sợ nếu chúng ta biết bí mật về linh binh bản mệnh, sẽ có người đại khai sát giới, ở Vô Vọng Hải cố ý mưu sát nhân tu, có đúng không?”
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Ta không biết.”
“Vừa rồi ta nghiên cứu qua bản đồ ngươi bán cho ta, nếu phương hướng trong đó chính xác, vậy kiếm ta muốn tìm đang ở phía bắc Vô Vọng Hải, nằm trong lãnh thổ của yêu tu Nguyên Anh hậu kỳ, Đạp Vân Tì Hưu.”
Tiêu Dao Du trầm giọng: “Ta không thể nói cho ngươi tin tức biết này từ đâu mà có, nhưng ta có thể đảm bảo tấm bản đồ là thật.”
“Nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi.” Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nói.
“Vậy sao ngươi lại muốn nhân tu ở đây giành chiến thắng?”
“Ta muốn đi Bắc Cảnh yêu vực tìm kiếm, không muốn lãng phí thời gian ở đây.”
“Nếu người ở cảnh giới này sau khi chết biến thành hồn binh, lại có thể bị yêu tu thu thập làm chiến lợi phẩm, vậy thì chứng minh lãnh địa Tỳ Hưu ngoại trừ kiếm của Vân Dã ra, còn có rất nhiều hồn binh.” Lúc Kỳ Niệm quay người rời đi thì nghe thấy tiếng của Tiêu Dao Du.
“Ngươi chỉ không muốn có người hy sinh vô ích, đúng chứ?”
Người mà kể từ lần đầu làm quen luôn cà lơ cà phất, cùng với nụ cười thường trực như treo trên mặt, giờ phút này cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nặng nề mà chân thành.
“Ta cùng ngươi điên một lần.”
Đêm ở Vô Vọng Hải so với ban ngày còn khó khăn hơn.
Mặc dù đêm nay không phải là huyết nguyệt, nhưng nhớ lại thủy triều yêu thú ngày hôm trước, trong lòng mọi người vẫn vô cùng sợ hãi.
Lần này, khi Kỳ Niệm Nhất đưa ra ý tưởng chủ động xuất kích, người ủng hộ rõ ràng nhiều hơn.
Ngoại trừ Tiết Yến cùng Tiêu Dao Du đã tìm nàng lúc trước, còn có đồng môn Thương Hoàn và một vài tán tu cũng đứng về phía nàng.
Như thế xem ra số người đồng ý nhúng tay vào chiến sự của hai tộc Nhân Yêu, cùng với những người kiên trì bảo vệ mạng sống trong 30 ngày đã hình thành xu thế 50 - 50.
Ngọc Sanh Hàn nhìn thiếu nữ kiếm tu trước mặt.
Vóc dáng nàng không cao, thân hình mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, mảnh Tinh Trần Sa che mặt rộng ba ngón tay che khuất đôi mắt, cũng che đi một nửa khuôn mặt, khiến người khác không thấy rõ diện mạo.