Bất kể ai nhìn thấy nàng lần đầu tiên đều sẽ chỉ chú ý đến bàn tay của nàng. Đó là một đôi tay thon dài hữu lực, thích hợp cầm kiếm.
[Đáng tiếc, giữa chúng ta chỉ có thể là cục diện ngươi chết hoặc ta sống.]
Câu tiếng lòng này vừa vặn bị Kỳ Niệm Nhất nghe thấy không sót một chữ nào.
Nàng nhớ tới ở trong sách, vị hôn phu này đã đâm nàng một nhát kiếm từ sau lưng.
Nàng cảm thấy rất thú vị.
Phụ thân của Ngọc Sanh Hàn, minh chủ đương nhiệm của Tiên Minh - Ngọc Hoa Thanh, chính là một trong những người biết chuyện phê mệnh Quỷ Cốc.
Ngọc Hoa Thanh không chỉ là phái chủ sát kiên định nhất đối với đại sư huynh.
Đối với người được chỉ định là đấng cứu thế sẽ phải hy sinh như nàng, cũng chỉ muốn nuôi nàng như một phế vật, không cho nàng học bất cứ thứ gì, chờ thời cơ chín muồi, lúc cần nàng phải chết vì thiên hạ thì sẽ đưa nàng đến Thâm Uyên để chịu chết.
Câu nói kia của Ngọc Hoa Thanh ở trong sách, nàng ghi nhớ trong lòng không bỏ sót một chữ.
[Để cho nàng tu luyện tiên pháp thì có ích gì? Chẳng lẽ để cho nàng sau khi tu luyện trở nên lớn mạnh, có được năng lực phản kháng, không muốn đi chịu chết nữa, sau đó thoát khỏi sự khống chế của chúng ta hay sao? Không bằng nuôi đứa nhỏ này như cành vàng lá ngọc, cho nàng cuộc sống tốt nhất, để cho nàng sống một cách vô tri và ngây thơ, tốt nhất là khiến nàng không biết chết là gì. Như vậy, lúc nàng đi chịu chết mới không do dự, sẽ không phải đau khổ.]
Đây chính là tất cả sự sắp xếp của Ngọc minh chủ đối với cuộc đời ngắn ngủi của nàng.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy vô cùng cảm tạ vị sư tôn hờ nàng chưa từng gặp mặt. Chí ít hắn không chỉ bảo vệ mạng sống của đại sư huynh, mà còn giúp nàng có thể tự do lớn lên ở Thương Hoàn.
Giống như một con người.
Những ngày giống như trong lời của Ngọc Hoa Thanh, đối với nàng mà nói là sống không bằng chết.
Vậy thì, vì sao Ngọc Hoa Thanh lại để cho đích trưởng tử của mình, Thiếu minh chủ Tiên Minh, viên ngọc quý giá của Ngọc gia Trung Châu, có hôn ước cùng một người chắc chắn phải chết như nàng chứ?
“Các ngươi đều có suy nghĩ của riêng mình, ta cũng có sự kiên trì của ta.” Ngọc Sanh Hàn nói như vậy.
Khi đôi mắt lạnh nhạt của hắn nhìn chăm chú vào người khác, luôn khiến cho người ta cảm thấy rét run trong lòng.
Nhưng quần chúng Tiên Minh hiển nhiên vô cùng tin tưởng và phục tùng đối với hắn, người mở miệng phản bác chính là Trang Bất Phàm mà Kỳ Niệm Nhất đã gặp ở Hải Thị.
Trang Bất Phàm không cam lòng nói: “Những người bị nhốt trong cảnh giới này đều là những người của ba trăm năm trước, cho dù không hóa thành hồn binh để cho chúng ta sử dụng, bị nhốt ở bên trong cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, cần gì phải đa sầu đa cảm.”
Khúc Vi lạnh lùng nói: “Cho nên trong lòng Trang đạo hữu, những tu sĩ vì nhân tộc mà huyết chiến ba trăm năm nay không đáng để chúng ta tôn kính, chỉ là những hồn binh trong mắt ngươi, chỉ như thế thôi hay sao?”
Trang Bất Phàm đương nhiên là không dám thừa nhận, bị nghẹn không nói nên lời.
Kỳ Niệm Nhất nói: “Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta phân đường để đi. Ngọc Thiếu minh chủ bảo vệ thành của huynh, chúng ta đi công phá Yêu Vương Vực.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, môi mỏng mím lại thành một đường, sắc mặt gần như không hề thay đổi, nhưng lại giống như có chút chờ mong khó hiểu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kiếm vù vù.
Bỗng dưng giương cung bạt kiếm, khiến mọi người không ai dám nói lời nào.
Vân Giác, y tu duy nhất ở đây nhìn trái nhìn phải, ôm hòm thuốc của mình không biết đi đâu về đâu.
Kết quả liền thấy sư muội của mình không chút do dự đi về phía Kỳ Niệm Nhất.
Hắc y nữ tu trên mặt có vết sẹo đứng bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, người bên ngoài nghe được, thậm chí cảm thấy giọng nói của hai người này còn có chút giống nhau.
Nàng ta nói: “Ta đi với ngươi.”
Nàng ta nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, thậm chí bởi vì vết sẹo ở trên mặt làm cho biểu cảm có chút hung ác, quái dị.
[Ta muốn xem thử ngươi rốt cuộc là người như thế nào?]
Kỳ Niệm Nhất vừa nghe thấy câu này, trong lòng có chút rung động, nàng mở ra Thiên Nhãn.
Nhưng khi nhìn thấy hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu hắc y nữ tu kia, chợt sững sờ tại chỗ.
[Đệ tử nội môn của Thương Thuật Cốc, Mộ Vãn (Linh hồn tái thế) – cấp bậc Trúc Cơ (hậu kỳ)]
Mộ Vãn.