Lưỡi đao màu đen của thanh mạch đao hiện lên huyết quang.
Đây là vũ khí cực kỳ hung hãn, rất phù hợp với khí chất của Nhiễm Chước.
Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng đã phối hợp với nhau qua vô số lần nên tương đối ăn ý.
Lá bùa của Tống Chi Hàng bảo hộ Nhiễm Chước như hình với bóng.
Mà Nhiễm Chước cầm đao đứng ở trước người Tống Chi Hàng.
Xung quanh hai người bọn họ đều bị ngọn lửa quỷ dị của Nhiễm Chước thiêu cháy, khiến người ta không thể tới gần.
Trong khoảnh khắc gấp gáp, ánh mắt Kỳ Niệm Nhất và Diêu Quang nhìn qua nhau, không cần nói gì cũng hiểu ý đối phương.
Liên thủ?
Liên thủ.
Nếu mặc kệ Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng liên thủ, hai người bọn họ chỉ có thể thua.
Không bằng liên thủ trước, hai chọi hai, giải quyết hai người kia xong rồi nói sau.
Bóng dáng Kỳ Niệm Nhất lóe lên, đạp Hồng Quang Bộ, dùng tốc độ mắt thường không thể bắt được, vọt tới bên cạnh Diêu Quang.
Bên trái truyền đến giọng nói trong trẻo như linh tuyền của Diêu Quang, nàng ta hỏi rất nhanh: “Ngươi giỏi công pháp gì?”
Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm hai nam nhân trước mặt, thuận miệng trả lời: “Ta không giỏi luật, chỉ giỏi phá luật.”
Diêu Quang có chút khó hiểu, liền thấy Kỳ Niệm Nhất rút nhuyễn kiếm ra và nói vội vàng: “Có biết pháp thuật hệ thủy không?”
Mắt Diêu Quang sáng lên, liên tục gật đầu: “Ta là Huyền Thủy chi thể.”
Nàng ta vừa nói vừa bấm quyết niệm chú.
Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được không khí xung quanh hai người nhanh chóng lạnh xuống, ngay cả hô hấp cũng phả ra từng đợt hơi lạnh.
Huyền thủy chi thể không phải là khắc ngọn lửa của Nhiễm Chước sao.
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày, hưng phấn nói: “Tốt lắm, Nhiễm Chước giao cho ngươi, ta giải quyết Tống Chi Hàng.”
Huyền thủy yên tĩnh và nhớp nháp, nhanh chóng bao phủ toàn bộ đỉnh núi dưới chân các nàng.
Ngọn lửa kỳ quái của Nhiễm Chước sau khi đụng phải huyền thủy của Diêu Quang thì bắt đầu lui về phía sau, cuối cùng lui về nơi hai người bọn họ đang đứng, đến khi không còn đường lui, thì vây thành vòng tròn ở trước người bọn họ.
Mặt mày Nhiễm Chước trầm xuống, vung lưỡi đao huyết sắc nhất màn nước lên.
Đầu ngón tay hắn ta lướt qua lưỡi đao, lưỡi đao lập tức được bao bọc trong ngọn lửa sáng rực, nhanh chóng chém tan huyền thủy trên mặt đất.
Sự hỗ trợ của Tống Chi Hàng cũng tới ngay sau đó.
Trừ trước đến nay, phù tu luôn được cho là một chức nghiệp đa năng.
Có thể công, có thể thủ, có thể hỗ trợ, cũng có thể trị liệu, ngày thường ở nhà nếu không có việc gì làm còn có thể vẽ thêm vài lá bùa để thư giãn.
Nhưng phù đạo cũng có mặt không hoàn hảo.
Công không bằng võ tu, thủ không bằng trận pháp sư, hỗ trợ không bằng đạo tu, còn trị liệu cũng không bằng đan tu và y tu.
Trong tiên đạo bát môn, miễn cưỡng được xưng hai chữ trung dung (dung hòa).
Nhưng Tống Chi Hàng lại vận dụng sự dung hòa của phù đạo đạt đến cực điểm.
Hắn ta tựa như mọc ra mấy trăm con mắt, thời thời khắc khắc đều chú ý đến Nhiễm Chước. Lá bùa không khắc nào không rơi xuống, mỗi khi bên người Nhiễm Chước có chỗ trống, hắn ta sẽ lập tức bổ sung một lá bùa mới.
Lá bùa hắn ta vẽ rất đa dạng, Kỳ Niệm Nhất phát hiện chỉ trong một chiêu ngắn ngủi, hắn ta đã dùng ít nhất năm lá bùa hỗ trợ và ba bốn loại lá bùa công kích.
Dưới sự hỗ trợ của Tống Chi Hàng, cảnh giới của Nhiễm Chước đã gần đạt Hóa Thần Cảnh, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là có thể vượt qua ngưỡng Kiến Long Môn.
Đầu ngón tay Tống Chi Hàng lại đốt lên một tấm Phá Phong Phù, lá bùa rất nhanh đã cháy hết.
Một cơn gió lạnh từ đỉnh núi thổi tới, nó như cổ vũ cho thế lửa của Nhiễm Chước.
Thế lửa kéo dài, như mãnh thú răng nanh sắc bén, hung hăng cắn xé huyền thủy trên mặt đất tới vỡ vụn.
Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng nói: “Ngay bây giờ!”
Nàng vừa nói vừa rút kiếm ra.