Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 428 - Chương 428.

Chương 428. - Chương 428. -

Lưỡi kiếm vừa ra đã khơi dậy một trận sấm sét, trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, lôi quang rơi trên mặt đất và quyện vào huyền thủy.

Gió có thể giúp lửa, thì sấm cũng có thể giúp nước.

Trong nháy mắt, Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng nhớ tới một chiêu kiếm dẫn thiên lôi ngày hôm trước của nàng.

Đồng tử của bọn họ co rút lại, lập tức thu đao, rút khỏi trận chiến và lui về. Lại không ngờ tới, phía sau bọn họ đã bị một đám người không biết xuất hiện từ lúc nào, vây lấy bọn họ.

Chính là mười hai người lúc trước đã đồng ý giúp Kỳ Niệm Nhất đoạt được vị trí lãnh đạo.

Dù tu vi không bằng bọn họ, nhưng nhân số cũng đủ nhiều.

Họ chặn đường lui của Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng lại.

Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng không kịp thu thế, Nhiễm Chước liền dựa vào đao của mình vọt ra ngoài, còn Tống Chi Hàng thì ở lại trong vòng vây.

Tống Chi Hàng lập tức hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.

Các nàng định tiêu diệt từng người một.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Kỳ Niệm Nhất đã cầm kiếm xuất hiện trước mặt hắn ta.

Tu vi mười hai người kia tuy rằng không cao, nhưng lại là tường người tốt nhất. Chia hai người bọn họ thành hai phía trái phải trên sân.

Sắc mặt Tống Chi Hàng hơi khó coi.

Kỳ Niệm Nhất cười với hắn ta: “Còn chưa cảm ơn ngươi.”

Tống Chi Hàng: “Cảm ơn chuyện gì?”

Lúc này, có một cơn gió thổi tung mái tóc màu bạc của nàng.

Nàng ngẩng đầu, thấy hôm nay trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm trong vắt.

Đây không phải trùng hợp sao.

Nàng nhếch môi nói: “Cảm ơn ngươi đã đưa tới cơn gió tốt.”

Nói xong liền xuất kiếm.

Tống Chi Hàng tung ra bảy lá bùa, bay nhanh tới trước người Kỳ Niệm Nhất.

Hắn ta khẩn trương như thế, vì tưởng rằng nàng lại ra thêm một trận thiên lôi nữa, nhưng không nghĩ tới, một kiếm nàng vừa xuất ra lại nhẹ nhàng và chậm chạp như thế.

Chậm đến mức, hắn ta có thể nhìn thấy quỹ đạo mũi kiếm.

Nhưng hắn ta lại cảm nhận được gió từ bốn phương tám hướng thổi đến đây, vừa ôn nhu vừa tàn nhẫn bao vây mình.

Một nỗi buồn không thể kiềm chế chợt dâng lên trong lòng Tống Chi Hàng.

Tống Chi Hàng giật mình ôm ngực, đến khi lấy lại tinh thần, hắn ta đã nằm trên mặt đất và có mũi kiếm mềm mại dừng lại ở trước mắt. Hắn ta chỉ có thể nhìn thấy một chút màu vàng sẫm sáng người xuyên qua thân kiếm nửa trong suốt kia.

Giây tiếp theo nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kỳ Niệm Nhất.

--- “Xin lỗi nha, xuống nghỉ ngơi một đêm đi.”

Hắn ta cảm giác mình đang bay lên.

Sau đó bị ném ra khỏi Liên Lan Sơn.

Sau khi tách Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng ra, nếu đơn đả độc đấu thì Nhiễm Chước cũng không còn đáng sợ.

Dù sao thân thể của Diêu Quang là huyền thủy, vừa vặn có thể khắc chế hắn ta.

Khi Kỳ Niệm Nhất thu kiếm lại, cũng là lúc Diêu Quang kết thúc trận đấu.

Nàng không ngờ tới động tác của Diêu Quang nhanh như vậy, khác với bề ngoài thanh thuần ngây thơ, Diêu Quang lúc đấu pháp ra tay tương đối quyết đoán và cực kỳ tàn nhẫn, nhanh chóng tiễn Nhiễm Chước rời khỏi đấu trường đấu pháp.

Hai người quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Vừa mới liên thủ, bây giờ đã là địch.

Lòng bàn tay Diêu Quang khép lại, nhiệt độ huyền thủy quanh người Kỳ Niệm Nhất càng thấp hơn, thậm chí nơi nàng đang đứng cũng đóng băng. Băng cứng đóng băng hai chân nàng, ngăn cản hành động của nàng trong chốc lát.

Diêu Quang thừa cơ xông lên.

Ngón tay nàng ta nhanh chóng bấm quyết, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh nhàn nhạt.

Lần ra chiêu này không phải là huyền thủy như dòng suối cạn lúc trước, mà là cơn lũ ngập trời đột ngột dâng lên, trong nháy mắt sẽ nhấn chìm Kỳ Niệm Nhất.

Kỳ Niệm Nhất đúng lúc ngẩng đầu lên, giơ cao trường kiếm, cất giọng nói rất nhẹ: “Ngươi từng nhìn thấy mặt trăng chưa?”

Diêu Quang sửng sốt trong một chốc.

Sau đó nàng ta nhìn thấy một ánh sáng dịu dáng trước mắt.

Nàng ta kêu lên một tiếng không thể tin được.

Bình Luận (0)
Comment