Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 429 - Chương 429.

Chương 429. - Chương 429. -

Kỳ Niệm Nhất càng vung mũi kiếm, ánh trăng càng sáng tỏ và chậm rãi dâng lên, tạo nên cảnh tượng hai mặt trăng cùng ngự trị trên bầu trời.

Nàng rũ mắt và nhẹ giọng nói: “Ngươi chắc chắn chưa từng thấy mặt trăng này của ta.”

Thức thứ năm của Thương Lãng Kiếm - Nguyệt Xuất Đông Sơn.

Kiếm này vừa ra, sông núi yên bình.

Cùng lúc đó, mọi người phân tán đến các nơi trong núi đều nhìn thấy mặt trăng này.

Ánh mắt Văn Tân Linh tràn đầy nghi hoặc, nàng ta nhanh chóng suy tư.

Kiếm như vậy thật sự có trong Thần Cảnh sao?

Nàng ta nhớ tới thanh kiếm khổng lồ màu trắng đen ngày đó, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.

Đang lúc nàng ta suy tư thì bị một người tiện tay một kích đánh ngất, ném xuống núi.

Người động thủ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng, bất đắc dĩ cười: “Thật là lợi hại, căn bản không thể thắng được.”

Lăng Hàm cúi đầu suy nghĩ một chút, liền dứt khoát tự mình xuống núi.

Ngay cả Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng liên thủ cũng không thể địch lại, hắn đi cũng vô ích.

Sau khi ánh trăng tan đi, Diêu Quang và Kỳ Niệm Nhất đồng thời thu tay lại.

Hai người nhìn nhau và lui về phía sau một bước, đều nhịn không được mà nở nụ cười.

Hai tay Diêu Quang bị kiếm thế làm bị thương, không thể nhấc lên nổi.

Tay phải Kỳ Niệm Nhất bị cũng bị huyền thủy đóng băng, nhưng còn tốt hơn Diêu Quang một chút.

Diêu Quang cười xong, lại ủ rũ nói: “Ta thua.”

Kỳ Niệm Nhất gật đầu: “Đúng vậy, ta thắng.”

Diêu Quang nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Ta thua rồi, ngươi không thể nói gì dễ nghe hơn sao?”

Kỳ Niệm Nhất thành thật trả lời: “Ta không có kỹ năng này.”

Ngược lại nàng rất giỏi làm cho người ta tức giận.

Thắng bại đã phân, những người bị đánh hôn mê ném xuống núi lần lượt được nhặt về.

Tinh Thiên Nam ở trong bóng tối nhìn thấy tất cả, trong lòng hắn sinh ra chút phán đoán.

Hiện giờ xem ra, người mang huyết mạch cửu phẩm tên Vân Niệm này là một lựa chọn không tồi.

Nàng chẳng qua là lựa chọn tạm thời của Thượng Quan gia, trên thực tế, nàng không có liên quan mật thiết với bất kỳ đại gia tộc nào. Tất cả về nàng đều hoàn hảo, cho dù là huyết mạch, tâm tính hay là năng lực.

Đây chính là Thần Tử mà bọn họ đang chờ sao?

Tinh Thiên Nam suy nghĩ, đầu ngón tay tụ một luồng gió vô hình, hắn dùng linh lực để vẽ vài chữ trên không và nhờ cơn gió gửi chúng đi xa.

Thư hắn gửi chắc rất nhanh Thần Điện có thể nhận được.

Đêm đó, Tinh Thiên Nam gọi một mình Kỳ Niệm đến, trong lòng nàng sáng tỏ, hắn muốn đem thần cốt giao cho nàng.

Quả nhiên sau khi Tinh Thiên Nam gọi nàng đến, lập tức dẫn nàng đi đến hướng sườn núi, vào một cái sơn động.

Vừa bước vào, Kỳ Niệm Nhất đã cảm thấy năng lực huyết mạch trong cơ thể bắt đầu không khống chế được.

Tuy nhiên lần phản ứng này không lớn bằng lúc lấy đôi mắt Bạch Trạch.

Có lẽ là vì đôi mắt Bạch Trạch ngưng tụ thần lực, còn khối thần cốt này chỉ là một đoạn xương nhỏ mà nó lưu lại sau khi chết.

Nhưng dù chỉ có thể, thì loại ấm áp thần thánh quen thuộc và cảm giác huyết mạch tương liên này đã bắt đầu gõ vang trái tim nàng.

Cũng may, nàng còn kiểm soát được bản thân.

Mà Tinh Thiên Nam bên cạnh nàng, sau khi tiến vào sơn động này, trên mặt hắn liền xuất hiện một loại cuồng nhiệt khó che giấu.

Kỳ Niệm Nhất luôn nghe được tiếng hít thở rất sâu của hắn, điều này quá khó tin khi thấy ở một cường giả Hóa Thần Cảnh.

Tinh Thiên Nam cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn vuốt mặt và thở dài nói: “Xin lỗi, là ta mất bình tĩnh.”

Hắn nói xong, lại không thể tin nổi: “Ngươi có thể chống cự lại sự hấp dẫn của thần cốt?”

Kỳ Niệm Nhất gật đầu: “Quả thật sức hấp dẫn rất lớn, nhưng ta vẫn có thể chống cự.”

Tinh Thiên Nam có chút khâm phục: “Thật không ngờ năng lực huyết mạch chỉ chênh lệch một cấp, mà sức đề kháng đối với thần cốt lại khác biệt tới như vậy.

Bình Luận (0)
Comment