Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 430 - Chương 430.

Chương 430. - Chương 430. -

Hắn hơi khôi phục lại bình thường, trêu chọc nói: “Ngươi có biết không, nếu khối thần cốt này đặt ở trước mặt người khác, có lẽ đã có vô số người nhào tới.”

Những năm gần đây, vô số huyết mạch giả gặp bi kịch bởi vì thần cốt rải rác ở bên ngoài, cho dù Thần Điện nghĩ mọi cách tìm kiếm thần cốt bị thất lạc nhưng tốc độ vẫn chậm hơn sự tranh đoạt ngoài kia.

Vô luận ngày thường cư xử quân tử đoan chính tới đâu, thì khi đứng trước mặt Thần Cốt cũng lộ ra trò hề xấu xí nhất.

Đây là sức hấp dẫn khó có thể kháng cự mà huyết mạch trời sinh mang đến cho bọn họ.

Hắn hiểu.

Trước khi Tinh Thiên Nam dẫn nàng tới, đã chuẩn bị tâm lý tốt.

Không ngờ tới, nàng lại có thể duy trì lý trí.

Trong lòng Tinh Thiên Nam lại tăng thêm một phần ấn tượng về Kỳ Niệm Nhất.

“Đi đi, bây giờ nó thuộc về ngươi.”

Kỳ Niệm Nhất hít một hơi thật sâu, chậm rãi tới gần hộp sắt trước mặt.

Nàng ngoài ý muốn phát hiện, cái hộp đặt thần cốt này có chất liệu với giống với Trầm Uyên, cả hai đều làm bằng huyền thiết của Thâm Uyên.

Nhưng Nam Cảnh đã tự động phong bế sau thánh chiến, nội cảnh không có ai biết sự tồn tại của Thâm Uyên.

Bọn họ làm sao có được huyền thiết này.

Kỳ Niệm Nhất dò hỏi: “Ta hình như chưa từng thấy qua chất liệu giống cái hộp này, xin hỏi tôn giả, nó được làm bằng gì?”

Tinh Thiên Nam cười cười: “Ngươi không biết cũng là bình thường, hiện tại chỉ có Thần Điện mới còn cất giữ loại huyền thiết này.

Đây là chiến lợi phẩm được lưu lại từ trận thánh chiến nhiều năm trước, sau này chúng ta phát hiện khi đặt thần cốt vào loại huyền thuyết này, thì hơi thở của thần cốt bị ngăn cản đến mức không gây ra hỗn loạn.”

Kỳ Niệm Nhất gật đầu hiểu rõ, nàng đang định mở hộp ra thì bị Tinh Thiên Nam ngăn lại. Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta ở đây không thích hợp, ngươi tự hấp thu thần cốt đi.”

Có hộp huyền thiết ngăn cách mà thần cốt đối với hắn đã có sự hấp dẫn lớn như vậy, nếu nàng mở hộp ra trước mặt hắn thật sự không biết tình thế nguy hiểm như nào nữa.

Tinh Thiên Nam nghĩ như thế, rồi từ sơn động lui ra ngoài, hắn còn thuận tay phong kín ba tầng kết giới, phong tỏa hơi thở của thần cốt trong sơn động, không cho rò rỉ ra ngoài.

Kỳ Niệm Nhất vừa mở hộp sắt ra, nhìn thấy một đoạn thần cốt to bằng bàn tay.

Nhìn từ xa, nó có chất liệu như ngọc bích, nhưng khi chạm vào sẽ phát hiện, nó vẫn có cảm giác thô ráp của xương trắng. Kỳ Niệm Nhất giơ nó lên trước mắt, ước chừng có thể nhìn thấy hoa văn nhỏ như lỗ kim trên xương.

Nàng có một loại cảm giác kỳ quái khi cầm đoạn xương này trên tay.

Cảm giác rất quen thuộc.

Nàng lập tức nghĩ ra điều gì đó và rút thần kiếm ra khỏi hộp.

So sánh hai bên, quả nhiên là cùng một chất liệu.

Phi Bạch cũng từ trong thần kiếm xuất hiện, hắn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy thần cốt trong tay nàng.

Kỳ Niệm Nhất không ngẩng đầu: “Ngươi dùng xương Bạch Trạch để chế tạo thần kiếm?”

Phi Bạch không nói gì, bởi tuy nàng hỏi nhưng giọng nàng lại khẳng định.

Mà cái này cũng không có gì phải che dấu, Phi Bạch gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ Nam Cảnh, chúng ta tốn rất nhiều năm công sức để thu thập xương Bạch Trạch nằm rải rác ở khắp các đại lục và đúc nên thanh kiếm này.”

Khó trách khi Kỳ Niệm Nhất lấy được thanh kiếm, nàng có cảm như thể đang sử dụng một cánh tay, giống như thanh kiếm này là một bộ phận của thân thể nàng.

Thì ra cảm giác của nàng không sai.

Đầu ngón tay Kỳ Niệm Nhất điểm nhẹ một cái, đoạn xương trắng trong lòng bàn tay bị linh lực của nàng sưởi ấm, hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong thân thể nàng.

Quá trình này chỉ diễn ra trong nháy mắt, Kỳ Niệm Nhất cảm thấy máu toàn thân như bị đốt cháy.

Nàng cảm giác trong nháy mắt ý thức của mình bị kéo vào một không gian huyền diệu nào đó.

Cảm giác linh hồn sau lưng mình lại xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment