Nàng giống như nhìn thấy dáng vẻ Bạch Trạch lần đầu giáng thế đến nhân gian ở ngàn năm trước.
Hoàn cảnh sinh tồn của đại lục khi đó tệ đến mức không có từ ngữ nào có thể miêu tả.
Mặt đất có vô số nứt nẻ, trong khe nứt đều là dung nham sôi sùng sục, con người chỉ cần hơi đến gần là có thể bị hơi nóng dung nham nấu chảy.
Trên trời mỗi ngày đều đổ mưa, thời tiết luôn u ám không nhìn thấy mặt trời, trời đất tối tăm.
Khi đó, tu sĩ không có được mấy người, linh khí trong thiên địa ít ỏi đến nỗi có thể dùng từ khô kiệt để hình dung.
Mọi người sinh tồn trong vô cảm, ngày qua ngày nối tiếp nhau.
Là sự giáng thế của Bạch Trạch mang linh khí đến cho thiên địa.
Linh khí dần dần chữa trị sự thất bại bi thảm của nhân gian, mọi người một lần nữa có không gian sinh tồn.
Vì vậy, nó được mọi người tôn thờ như một vị thần.
Thần linh vốn là không thể bị nhìn thẳng, thậm chí ngay cả danh tính cũng không thể dễ dàng nói ra.
Với thần lực của nó, nó có thể nghe thấy tiếng mọi người gọi tên nó dù ở bất cứ đâu trên lục địa.
Nhưng Bạch Trạch trời sinh có tấm lòng nhân từ, không so đo sự mạo phạm của những phàm nhân nhỏ bé này đối với nó.
Lúc ban đầu giáng thế nhân gian, không ai có thể nhìn rõ dáng vẻ Bạch Trạch.
Thần linh không thể bị nhìn thẳng, vị thần mà bọn họ nhìn thấy đều là dáng vẻ mà bọn họ tưởng tượng ra.
Cho đến sau này, vì để hành tẩu nhân gian dễ hơn, Bạch Trạch thu hồi pháp tướng, hóa thành hình người.
Điều này đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa nó và nhân loại.
Cho dù là thần linh nhưng có tướng mạo nhân loại thì không khác bọn họ bao nhiêu.
Vì thế, mọi người dần dần bắt đầu không còn kính sợ Bạch Trạch nữa.
Thậm chí có một số nhóm tu sĩ cường đại thỉnh thoảng có thể nói chuyện với nó.
Nhưng, khi thần linh bước xuống thần đàn, thì lòng tham sâu đáy của con người bắt đầu trỗi dậy.
Hồi ức bất ngờ xuất hiện chỉ đến đây, nhưng Kỳ Niệm Nhất cũng đã biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Có vài tu sĩ phát hiện dùng máu thịt Bạch Trạch có thể thăng tiến tu vi, đạt được thần lực, giúp họ thành công phi thăng Tiên giới.
Bọn họ tự an ủi nhau rằng, nhân gian quá khổ và không thể sinh tồn.
Đến một nơi tốt hơn là bản năng của con người.
Ai cũng không ngoại lệ.
Cho nên, Bạch Trạch bị giết, mấy người kia phi thăng.
Vừa nhớ tới đây, ý thức của Kỳ Niệm Nhất đã bị kéo ra.
Cảnh tượng vừa nhìn thấy giống như là một giấc mộng hoàng lương.
Kỳ Niệm Nhất mím môi, cất chiếc hộp huyền thiết đi.
Thời gian trôi đi như nhanh như chậm, nàng không cảm nhận được thay đổi nào.
Nhưng dường như nàng cảm nhận được tấm lòng của Bạch Trạch.
Loại cảm giác ở trên mây nhìn xuống nhân loại, rõ ràng là chí cao vô thượng nhưng rất thiêng liêng và thuần khiết.
Thì ra đây chính là chi tâm của thần linh.
Kỳ Niệm Nhất rốt cục hiểu được, vì sao khi nàng lấy được đôi mắt của Bạch Trạch, nàng không cảm nhận được bất kỳ oán khí nào.
Cho dù Bạch Trạch đối đãi nhân từ với nhân loại, nhưng nó không lẫn bản thân vào đó.
Ôn nhu mà lãnh đạm nhìn khắp nhân gian.
Nó đến nhân gian cứu thế, nhưng không có bất kỳ tư tâm và tình cảm nào, cho dù cuối cùng bị giết, bị phân thây và ăn thịt, cũng không có cảm xúc nào quá mãnh liệt. Nó thanh cao và sạch sẽ.
Nàng không thể lý giải cảm xúc của Bạch Trạch bằng cảm xúc con người, nhưng nàng theo bản năng kháng cự trạng thái vừa rồi.
Nhắc mới nhớ, trạng thái vạn vật đều thông suốt này hơi giống với lúc nàng tìm được đôi mắt.
Nàng khi đó có cảm nhận giống như Bạch Trạch.
Lạnh nhạt, tách biệt và vô cảm.
Bất cứ nơi nào ý thức đi tới, vạn sự vạn vật đều tự nhiên thông hiểu.
Mạnh mẽ, nhưng sức mạnh như vậy không phải là điều Kỳ Niệm Nhất muốn.
Từ đầu đến cuối, nàng không phải tu Vô Tình Đạo.
“Niệm Nhất?”