Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 432 - Chương 432.

Chương 432. - Chương 432. -

Thanh âm ôn nhu của Phi Bạch kéo lý trí Kỳ Niệm Nhất trở về, nàng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Phi Bạch.

Thấy Kỳ Niệm Nhất chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn không đáp, Phi Bạch tới gần một chút, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới lấy lại tinh thần.

Nàng lau mặt để xua tan cảm giác vừa rồi, ôm chầm lấy Phi Bạch.

Phi Bạch cứng ngắc mở hai tay ra, không thể tin nhìn Kỳ Niệm Nhất.

Đầu óc hắn có chút mơ hồ.

“Thân thể ngươi còn ở đây không?”

Nàng đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Phi Bạch phản ứng một chút mới bình tĩnh lại, nở nụ cười: “Từ lâu đã không còn.”

Có thể bảo trụ được linh hồn đã là vạn hạnh.

“Hiện tại, ta xem như ký túc trong thanh kiếm này ở trạng thái linh hồn.”

Tu sĩ ở cảnh giới cao rất khó chết đi hoàn toàn, bởi vì có Nguyên Anh tồn tại.

Nguyên Anh tương đương với linh hồn thân thể của tu sĩ, chỉ cần Nguyên Anh còn tồn tại, hoặc là Nguyên Anh trốn ra ngoài trước khi tu sĩ chết, thì cũng có thể lấy trạng thái này tồn tại.

Nhưng Nguyên Anh không thể sống một mình, nhất định phải có người hoặc vật có sinh mệnh làm vật dẫn.

Lúc đó hắn đánh bậy đánh bạ vậy mà Nguyên Anh còn sót lại thành công bám vào thần kiếm, trở thành kiếm linh của thần kiếm.

Lúc hắn ném kiếm vào lò, chính là muốn cược ván này một phen.

Cược rằng nếu Bạch Trạch có sức mạnh của thần, vậy thân thể nó lưu lại sau khi chết có thể mang theo sự sống hay không.

Không ngờ tới, hắn thắng cược.

Không chỉ giữ lại được linh hồn hắn, mà còn giữ lại một chút hy vọng cho tương lai đại lục.

“Hỏi cái này làm gì?” Phi Bạch rũ mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất, thân thể cứng ngắc của hắn rốt cục thả lỏng một chút, hắn lén lút hít một hơi thật sâu, định đặt tay lên đầu vài nàng, nàng lại đột nhiên đứng thẳng dậy và lui lại.

Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một chút, vốn là sau khi vào Nam Cảnh, nàng đã thu thần kiếm vào trong hộp kiếm và bỏ vào trong giới tử, đã rất lâu rồi không lấy ra.

Bây giờ nàng quyết định lấy nó ra.

Vừa nãy nàng ôm Phi Bạch và cầm kiếm mới cảm giác được một chút chân thật.

Phi Bạch nhìn vòng tay mình đột nhiên trống rỗng, đôi tay giơ trên không trung một lát rồi lúng túng buông xuống.

Kỳ Niệm Nhất lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Nàng chỉ đang suy nghĩ sẽ làm cho hắn một thân thể.

……

Sau khi mọi chuyện kết thúc, hai mươi chín người thành công có được tư cách tham gia hội Thánh Huy, trở lại phân điện của Thần Điện ở thành Ấp Bình. Kỳ Niệm Nhất đại khái đã nhớ mặt bọn họ.

Kỳ Niệm Nhất đã nghe rất nhiều về cách hoạt động tâm lý của Tinh Thiên Nam, nên bây giờ nàng cũng biết nguyên nhân vì sao Thần Điện lại đặc biệt chú ý đến nàng.

Kỳ Niệm Nhất là người cho ba phần màu sắc là có thể mở tiệm nhuộm.

Làm sao nàng có thể buông tha một Thần Điện có sức trợ lực tốt như vậy.

Khi nàng đang lập kế hoạch, Tinh Thiên Nam nói với nàng: “Lát nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết động thái gần đây của Quang Phục Hội, việc tìm về khối thần cốt bị đánh cắp kia là nhờ các ngươi.”

Mọi người, ai cũng tồn tại trong mơ màng, chẳng thấy được tia sáng của nắng mai.

Nhưng chính Bạch Trạch đã mang linh khí đến cho nhân gian.

Linh Khí dần dần chữa trị những thương tổn của trời đất, tạo ra không gian, giúp con người có thể tồn tài.

Vì thế, hắn, được mọi người tôn là thần.

Thần vốn không thể nhìn thẳng, thậm chí đến tên, họ cũng không được tùy tiện nói ra.

Lấy thần lực đó, thì chỉ cần có người nói ra tên húy của hắn, vậy không cần biết đấy là nơi nào ở trên đại lục này, hắn đều nghe được một cách rõ ràng.

Nhưng trời sinh, trong tim Bạch Trạch luôn có một phần thiện, nên chẳng mấy so đo với vài lời mạo phạm của người phàm tục.

Ban đầu, khi Bạch Trạch vừa xuất hiện trên trần thế, không người nào có thể nhìn ra dáng vẻ của hắn cả.

Bình Luận (0)
Comment