“Không vội ngươi cứ từ từ mà nghĩ.” Kỳ Niệm Nhất dặn dò, “Trước hết cứ nghĩ xem phải cải tạo trận pháp như thế nào đã.”
Lăng Hàm cười cười: “Ngươi yên tâm, ta không quên chính sự đâu.”
Hắn hạ quyết tâm, kiên định nói: “Vân đạo hữu không cần lo đâu, ta sẽ không làm ngươi thất vọng, sau khi cải tạo trận pháp xong, ngươi nhất định có thể bắt được người của Quang Phục Hội.”
Kỳ Niệm Nhất cong môi, nở ra một nụ cười, vỗ vỗ vai hắn.
Tiễn hắn đi xong, sắc mặt nàng liền lập tức trầm xuống.
Kỳ Niệm Nhất bắt tay vòng ra sau lưng, bên trong là tro tàn của một lá bùa, bị gió đêm thổi qua, tiêu tán vào không khí.
Lúc này, sắc trời đã khuya từ lâu, nàng đi đường suốt đêm chạy về sơn trang, đẩy cửa sau ra, trong phòng được phủ một màu đen tuyền quen thuộc.
Nhưng ngay lúc vừa lúc bước chân vào, nàng đã thấy được người mà nàng đang đợi.
Một nữ tử lạnh lùng, từ đầu đến chân chỉ được trùm bởi một màu đen huyền bí, thân ảnh nhập nhòe, hòa vào đêm tối.
Ai cũng không ngờ, người của Thần điện vừa mới nhận được lệnh dẫn đầu đoàn người để đánh bại Quang Phục Hội, lại đang có hẹn với thủ lĩnh của Quang Phục Hội.
Địa điểm thế mà lại chính là chỗ ở do Thần Điện sắp xếp cho bọn họ.
Đây thật đúng là đang làm bậy dưới mí mắt của Thần Điện.
Kỳ Niệm Nhất, thân là kẻ phản bội nhưng một chút cũng không thấy hổ thẹn, nháy mắt nhìn thấy Bạch Vũ, nàng liền bày ra một kết giới để cách âm toàn bộ căn phòng, sau đó hỏi: “Các ngươi lấy trộm thần cốt thật à?”
Bạch Vũ lạnh lùng gật đầu.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy có chút đau đầu: “Trộm cái này làm gì, một đám linh tu các người, có cầm thần cốt cũng chẳng có tác dụng gì.”
Bạch Vũ nhàn nhạt nói: “Dù có vô dụng, cũng không thể để Thần điện chiếm được lợi, bọn họ muốn gom đủ thần cốt, khôi phục lại dáng vẻ khi còn sống của thần minh, sau đó, một lần nữa tạo ra thần, chúng ta tuyệt đối không thể thỏa hiệp với điều đó.”
Đôi mắt mèo của Bạch Vũ rực sáng trong đêm, nhìn cô bằng ánh mắt có chút không vui, tựa như đang hỏi – – Ngươi có định phản chiến với thần điện hay không?
Kỳ Niệm Nhất rót cho nàng ta một ly trà, ý bảo nàng ta kìm nén sự tức giận trong lòng lại.
“Ta cũng không định chắp tay nhường thần cốt về đâu.”
Nàng ta nói, rồi nói: “Nhưng ta phải lãnh đạo bọn họ truy bắt các ngươi, dù sao cũng phải đào ra cái gì chứ.”
Bạc Vũ lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói ra suy nghĩ của chính mình.
Kỳ Niệm Nhất rót một ly trà lạnh, đợi nó chảy hẳn xuống bụng thì mới nói: “Ý tưởng khá mạo hiểm, ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Biểu cảm của Bạch Vũ có chút khó hiểu.
Sau thì liền thấy Kỳ Niệm Nhất nói tiếp: “Ta muốn nhân cơ hội này, thu thập hết tất cả các thần cốt mà Nam Cảnh sở hữu.”
Nàng nói xong, gương mặt lúc nào cũng cao quý lãnh diễm của Bạch Vũ lập tức hiện lên nét kinh ngạc.
Ngày hôm sau, Lăng Hàm đem hết đống câu hỏi của bản thân đến chỗ này.
Hắn viết một mạch hết tám trang, mỗi trang đều triển khai các ý cao hơn Kỳ Niệm Nhất khá nhiều.
Kỳ Niệm Nhất cầm lấy số lượng thư đồ sộ này, trong lòng dấy nên nỗi khiếp sợ.
Lăng Ham xấu hổ liếm môi, nói: “Đêm qua ta đã nghĩ đến rất nhiều thứ, nhất thời không thể tiết chế được, có phải đã làm phiền ngươi quá rồi không?”
Kỳ Niệm Nhất nói: “không phiền.”
Nàng ngước mắt hỏi: “Có tiến triển gì về việc cải tạo trận pháp hay không?”
Nhắc đến cái này, Lăng Hàm lập tức trở nên hăng hái vô cùng: “Ta đã cải tạo lại dựa theo ý của ngươi, sửa lại điểm tiếp nối của hai mạch năng lượng ban đầu.”
“Nhưng, với năng lực của ta, chỉ có thể đem hiệu quả trắc nghiệm huyết mạch của trận pháp đổi thành năng lực xác định mức độ mạnh yêu và số lượng thôi.”
“Số yêu cầu của ngươi….. ta tạm thời không đạt được.”
Cứ như thế này, tiến độ tiến hành của nàng sẽ không quá thuận lợi rồi.