Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 440 - Chương 440.

Chương 440. - Chương 440. -

Và đương nhiên, cũng đã hiểu ẩn ý trong lời nói của Ôn Hoài Du.

Ôn Hoài Du đang nhắc nhở nàng, cái bí cảnh lần này, nàng, không thể không đi.

Kỳ Niệm Nhất tính toán một lúc, thời gian nửa năm, có đủ để nàng giải quyết hết mọi việc ở Nam Cảnh hay không, nhưng có thể nào nàng cũng không thể sắp xếp được, dù sao thời gian cũng có chút gấp gáp.

Nói cách khác, lần trở lại Nam Cảnh này, nàng phải hành động nhanh hơn nữa.

“À, thư của ngươi đây.” Ôn Hoài Du chỉ vào căn nhà tre của nàng.

Kỳ Niệm Nhất có hơi kinh ngạc, vừa đẩy cửa bước vào, nàng liền phát hiện thư được đưa đến không chỉ có một cái.

Ngoài thư ra, nàng còn nhận được cả quả kỷ niệm nữa.

Trên cùng chính là phong thư của Tiêu Dao Du.

— — “Người lúc trước ngươi muốn tìm, ta đã tìm ra được hơn phân nửa rồi, ta vốn muốn trực tiếp đi truyền tin cho bọn họ, nhưng ta cảm thấy vẫn nên để ngươi tự đi thì hơn, cho nên, ta đành tạm gác thời gian lại, chờ ngươi quay về rồi nói tiếp nhé.”

Phía trước còn khá nghiêm túc, nhưng đến khúc sau, chúng liền trở nên không còn đàng hoàng nữa.

Nói thì nói thế, nhưng hắn vẫn đi ra xa chút.

Chừa chỗ cho bọn họ.

Không lâu sau, Tạ Thiên Hành xuất hiện.

Xuyên thấu qua khe hở, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn.

Nhìn qua trông hắn gầy hơn chút nhưng tinh thần còn khá tốt, không thấy chút uể oải vì bị phế tu vi nào, bình thường ngoài dự kiến của mọi người.

Tạ Thiên Hành nhìn thấy nàng, chỉ đơn giản cười một cái: “Ta cho rằng, ngươi sẽ không tới.”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ban đầu định không tới.”

Thực ra không phải vì lý do gì.

Chỉ có điều nàng hiểu một người kiêu ngạo như Tạ Thiên Hành không hề muốn bị người quen nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của mình.

Xuất hiện trước mặt hắn thêm một lần là khiến hắn lúng túng thêm một lần.

Thế nên nàng không tới.

Không nghĩ tới trạng thái hiện tại của hắn tốt hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.

Đó là một loại thản nhiên sau khi trải qua nhiều gió táp mưa sa.

“Gần đây có khoẻ không?” Xuyên thấu qua khe hở, Tạ Thiên Hành nhìn nàng cười một cái, thậm chí còn bắt đầu chủ động hàn huyên.

Kỳ Niệm Nhất: “Khá tốt.”

Nàng khựng lại một lát, không muốn lãng phí thời gian, vì thế thẳng vào chủ đề: “Ta đi Nam Cảnh.”

Trên mặt Tạ Thiên Hành hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Kỳ Niệm Nhất nói tiếp: “Ta đã thấy người Văn gia ngày đó muốn bắt chúng ta, còn có tình hình cơ bản của Nam Cảnh.”

Nàng nói xong, bỗng chuyển chủ đề hỏi: “Tạ Thiên Hành, ngươi biết phê mệnh của hai người chúng ta từ khi nào.”

Tạ Thiên Hành lặng im một lát, giọng nói khàn khàn: “Trước khi Nam Hoa luận đạo bắt đầu.”

Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ gật đầu: “Ta không trách ngươi, ngươi ta, chỉ là đạo không giống nhau mà thôi.”

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.

Tạ Thiên Hành rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Ta biết.”

Hắn nhìn chằm chằm một hòn đá nhỏ trên mặt đất một lúc lâu, do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Có phải ngươi, đã biết chuyện phê mệnh này từ lâu rồi không.”

Kỳ Niệm Nhất thừa nhận: “Sớm hơn ngươi một chút.”

Tạ Thiên Hành cười khổ.

Đây là sự khác biệt giữa hai người bọn họ.

“Lần này, là có một thứ muốn giao cho ngươi.” Kỳ Niệm Nhất lấy ra ba tờ giấy viết thư lớn Lăng Hàm đưa.

Giấy viết thư bị nàng cuộn vào, một bó dày cộp, xuyên qua khe hở đưa cho Tạ Thiên Hành, nói: “Một người ngưỡng mộ không muốn lộ tên họ có chút vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.”

Tạ Thiên Hành khó hiểu nhận lấy, nghe thấy Kỳ Niệm Nhất nói: “Trước đừng mở ra, nội dung rất nhiều, ngươi bị nhốt ở nơi này có rất nhiều thời gian xem, thời gian của ta tương đối gấp, còn có một việc, một lần nói xong.”

Tạ Thiên Hành siết giấy viết thư trong lòng bàn tay, nhìn nàng.

Sắc mặt nàng bình đạm, không khác gì so với ngày thường, khi nói chuyện câu chữ rõ ràng vang vọng.

Bình Luận (0)
Comment